Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Tuyên Lâm kêu lên giận dữ, nhìn mọi người bên cạnh không hề nhúc nhích, gương mặt lại càng quái dị, rốt cuộc hoảng hốt nói:

- Các người...các người sẽ phải hối hận.

Dứt lời, Tuyên Lâm tung người vọt đến cửa.

Nhưng vừa mới nhúc nhích, hai lão đầu ngồi ở gần cửa, là thúc thúc của Tuyên Lâm, tuy nói không phải cao thủ Thiên giai, nhưng cũng là Địa giai đỉnh phong, cứ như vậy mà ngăn ở cửa.

Đáng thương cho gia chủ tương lai, đại nhân Tuyên Lâm, mặc dù đã là thiên giai, nhưng thật sự hai quả đấm khó địch chúng tay, bị người ta vây công và bắt lại.

- Các người sẽ hối hận. Chờ Giang Nguyên rơi đài, các người sẽ phải đến cầu cạnh tôi.

Bị áp chế, Tuyên Lâm tức giận hô to, sau đó liền bị bịt miệng và giải đi.

Vừa giãy dụa, Tuyên Lâm vừa âm thầm nôn nóng. Hai ngày qua, y vẫn luôn phục dụng Hồng Vân Đan, đột phá Thiên giai, quên mất lôi kéo các trưởng bối trong gia tộc trước. Nếu không, nhờ có các trưởng bối trợ giúp, y vẫn có thể chạy trốn, sau đó chờ những người này đi cầu y, làm gì có chuyện rơi vào khốn cảnh.

Bây giờ thì tốt rồi, phải đợi đến sau khi Giang Nguyên rơi đài, những người này mới tỉnh ngộ, trả giá vì đã đối xử với y như thế.

Vừa bị kéo đi, Tuyên Lâm vừa ảo nảo, nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Chờ đến khi các người cần lão tử, các người sẽ hối hận.

Không ai còn để ý đến Tuyên Lâm nữa, bởi vì người của phòng Giám sát Thiên Y Viện rất nhanh đã đến. Sáng ngày hôm sau, một chiếc SUV chậm rãi đậu trước cửa nhà Tuyên gia.

Ba người mặc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, mang phù hiệu của Thiên Y Viện và phòng Giám sát chậm rãi bước xuống.

Hai vợ chồng Tuyên Năng và các trưởng lão trong gia tộc đều đứng ngoài cửa nghênh đón ba người. Mặc dù trong số các thế gia, Tuyên gia cũng được xem là hàng đầu, nhưng vẫn không có ai dám bất kính, đừng nói chi người đến lần này là người của phòng Giám sát Thiên Y Viện, Tuyên gia lại càng không dám có chút lạnh nhạt.

- Hoan nghênh các vị giám sát viên đại giá quang lâm.

Tuyên Năng bước lên trước, khách khí chào hỏi.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn Tuyên Năng bước lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm, khách khí bắt tay Tuyên Năng một cái rồi nói:

- Xin lỗi đã quấy rầy.

- Nào có, nào có. Thời tiết giá lạnh, mấy vị đường xa đến, mời vào nhà ngồi, uống ly trà nóng.

Thấy ba người cũng rất khách khí, không chút lạnh lùng như lời đồn, Tuyên Năng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mặc dù phòng Giám sát đến điều tra Giang Nguyên, nhưng ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nếu không, làm sao mà khách sáo như vậy, vội vàng mỉm cười mời mọi người vào bên trong dùng trà.

Ba người trong phòng khách uống hai hớp nước, người dẫn đầu nhìn Tuyên Năng, cười nói:

- Chắc hẳn Tuyên gia chủ cũng biết được mục đích đến đây lần này của chúng tôi. Vậy chúng ta vào vấn đề ngay luôn.

- Tất nhiên là biết. Các vị Giám sát viên đừng khách sáo. Tuyên gia chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.

Thấy đối phương vào chính đề, biểu hiện Tuyên Năng liền nghiêm lại, gật đầu nói.

Thấy Tuyên Năng đã rõ, người dẫn đầu cũng không khách sáo, nói:

- Tuyên gia chủ, tôi là Lạc Dương của tổ 3 phòng Giám Sát, đại diện cho Thiên Y Viện, hướng Tuyên gia chủ xác nhận lại hai chuyện.

- Mời nói.

Tuyên Năng gật đầu nói.

- Xin hỏi y sĩ Giang Nguyên quan hệ như thế nào với gia đình?

- Giang Nguyên là vị hôn phu của con gái tôi, Tuyên Tử Nguyệt, cũng được xem là cô gia của Tuyên gia chúng tôi.

- Được, xin hỏi, năm vừa qua, y sĩ Giang Nguyên đã cung cấp rất nhiều đan dược hoặc tài nguyên các loại cho gia đình?

Dứt lời, Lạc Dương nhìn chằm chằm Tuyên Năng, gương mặt nghiêm túc chờ đối phương trả lời. Hai người sau lưng cũng nghiêm nghị, chờ xem Tuyên Năng sẽ trả lời như thế nào. Đây chính là mục đích chủ yếu bọn họ đến đây. Nếu đối phương trả lời không thật, hoặc không phù hợp với chứng cứ, như vậy cần tiến thêm một bước xác nhận.

Tuyên Năng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi nói:

- Hai năm qua, Tử Nguyệt nhà tôi tổng cộng gửi về tám viên Hồng Vân Đan, tám mươi viên đan dược trung phẩm.

Advertisement
';
Advertisement