Nói đến đây, Tuyên Năng ngừng lại một chút rồi nhìn ba người, khẽ gật đầu:

- Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn thứ nào khác.

Nghe Tuyên Năng trả lời, ba người của phòng Giám sát cũng sửng sốt. Bọn họ vốn tưởng rằng Tuyên Năng sẽ không thừa nhận. Dù sao, nếu việc này không thể chứng thực, phiền toái cho Giang Nguyên sẽ rất lớn. Nhưng lại không nghĩ đến đối phương một chút giấu diếm cũng không có, hoàn toàn không có gì khác với tình huống mà bọn họ đang nắm giữ.

- Tuyên gia chủ, ngài xác nhận ủy viên Giang Nguyên là thông qua Tuyên Tử Nguyệt cung cấp cho Tuyên gia tám viên Hồng Vân Đan và tám mươi viên đan dược trung phẩm bình thường?

- Vâng, trước kia, Tử Nguyệt mang về nhà năm viên. Sau đó, khi Giang Nguyên từ Châu Phi trở về, bởi vì gặp quá nhiều chỉ trích, để trấn an Tuyên gia, Tử Nguyệt gửi tiếp về nhà ba viên. Còn đan dược trung phẩm thì là tám bình, tổng cộng tám mươi viên.

Mặc dù trong lòng có chút khẩn trương, nhưng Tuyên Năng vẫn gật đầu xác nhận.

Ba người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh nghi trong mắt đối phương, nhưng chỉ trao đổi ánh mắt một chút. Lạc Dương gật đầu một cái, sau đó quay sang Tuyên Năng, hỏi tiếp:

- Không biết có còn những tài nguyên khác hay không?

- Không có.

Tuyên Năng cười khổ nói:

- Tuyên gia chúng tôi là nhờ cô gia, trên dưới đều cảm thấy bất an. Hơn nữa hai năm qua, cô gia bôn ba vì Thiên Y Viện, cho dù gặp mặt một lần cũng khó, nào dám để liên lụy đến cậu ấy.

- Như vậy, xin hỏi Tuyên gia chủ, Ủy viên Giang Nguyên có đem lai lịch của những đan dược này nói cho ngài biết không?

Lạc Dương hỏi.

- Không. Liên quan đến điều này, khi Tử Nguyệt nhà tôi gửi về cũng không nói.

Tuyên Năng lắc đầu.

- Được.

Lạc Dương gật đầu một cái, nhìn hai người bên cạnh. Bọn họ vốn muốn gặp người làm chứng là Tuyên Lâm, nhưng nếu Tuyên gia chủ đã chính miệng thừa nhận hết thảy, tất nhiên không cần tìm Tuyên Lâm hỏi làm gì nữa.

Hai người kia nhìn Lạc Dương, liền gật đầu. Vốn còn tưởng rằng phải tốn chút công sức, không nghĩ đến lại dễ dàng giải quyết như vậy. Đối phương đã thừa nhận, tất nhiên không cần phải tiếp tục hỏi nữa.

Dù sao, quan hệ giữa Giang Nguyên và phòng Giám sát không tệ, đặc biệt là hai phòng kia dạo gần đây dựa vào ủy viên Giang Nguyên mà làm không ít chuyện. Chủ nhiệm của hai phòng còn cố ý đến phòng số 3. Tuy không nói trắng ra điều gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ cần không trái với nguyên tắc, chiếu cố được thì chiếu cố. Bây giờ tình huống như thế này, cũng tiết kiệm cho mọi người không ít chuyện, cũng không cần phải cạn tàu ráo máng với ủy viên Giang Nguyên. Đồng thời, người của phòng Giám sát cũng không phải là loại người nhất định phải gây chuyện.

- Đã như vậy, chúng tôi cảm ơn Tuyên gia chủ đã phối hợp. Chúng tôi xin phép đi trước. Nếu cần gì, chúng tôi lại mời Tuyên gia chủ phối hợp.

Lạc Dương đứng dậy, cười nói.

Thấy ba người rời đi, Tuyên Năng vội vàng cười nói:

- Nào dám, nào dám. Phối hợp với phòng Giám sát của Thiên Y Viện là nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng xin đừng đi vội, chi bằng ở lại dùng bữa cơm với gia đình chúng tôi rồi hãy đi.

- Không, thời gian vẫn còn sớm, chúng tôi cũng phải tranh thủ trở về bàn giao. Xin cảm ơn ý tốt của Tuyên gia chủ.

Lạc Dương mỉm cười từ chối.

Ba người hướng Tuyên Năng chắp tay, dưới sự đưa tiễn của Tuyên gia, leo lên xe rời đi.

Sau khi lên xe, một người lên tiếng hỏi:

- Tại sao Tuyên Năng lại dứt khoát khai báo như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết tính nghiêm trọng của chuyện này sao?

- Không, điều này rất rõ ràng, hẳn Ủy viên Giang Nguyên yêu cầu bọn họ không cần giấu diếm.

Lạc Dương nói:

- Nếu không, đường đường là gia chủ Tuyên gia, ngay cả điểm này cũng không biết, ông ta cần chi làm gia chủ nữa?


- Nói như vậy, chẳng lẽ Ủy viên Giang Nguyên đã có cách đối phó?
Advertisement
';
Advertisement