Một người khác cả kinh lên tiếng.
- Có lẽ vậy. Chuyện này không ai nói rõ được.
Lạc Dương thở dài, sau đó nói:
- Nhưng bất kể thế nào, sau khi nghe gia chủ Tuyên gia nói xong, tôi đột nhiên lại cảm thấy coi trọng vị Ủy viên Giang Nguyên này. Cậu ta không đơn giản. Tôi cảm thấy, có lẽ lần này sẽ có một vài người sẽ ăn quả đắng rồi.
Hai người còn lại nhẹ gật đầu, có cùng một cảm giác. Là một người thường xuyên tạo ra các kỳ tích, lần này có lẽ sẽ mang đến cho mọi người một số bất ngờ khác.
Nhìn chiếc xe của phòng Giám sát chậm rãi rời đi, gương mặt vốn đang mỉm cười của Tuyên Năng chợt sa sầm xuống, sau đó thở ra một hơi, lúc này mới xoay người bước vào trong sân. Tuyên mẫu đi bên cạnh cũng thở dài, nhìn Tuyên Năng, hỏi:
- Lão đầu tử, ông cảm thấy cô gia thật sự sẽ không sao chứ? Tôi...tôi...cảm thấy cậu ấy đã vì gia đình chúng ta, chúng ta cũng nên vì cậu ấy mà gánh vác một chút.
- Tôi biết rồi. Chuyện của Tuyên Lâm, tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi. Vạn nhất không được, lập tức xử lý, không để liên lụy đến Giang Nguyên. Nhưng nếu Giang Nguyên đã giao phó, chúng ta cũng nên làm theo.
Tuyên Năng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Giang Nguyên không phải người bình thường. Nếu cậu ấy đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Vâng.
Nhớ đến bản lãnh của con rể mình, Tuyên mẫu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba người Lạc Dương vẫn còn đang trên đường trở về, Chú nhiệm Lý Khải của tổ 3 đã nhận được báo cáo của cả ba, cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Tiền Quân nhìn Lý Khải, không khỏi nghi ngờ:
- Thế nào? Đám người Lạc Dương nói như thế nào?
- Tuyên Năng đã thừa nhận toàn bộ.
Lý Khải không thể tin được.
- Cái gì? Đã thừa nhận?
Tiền Quân nhìn đồng hồ trong tay, thoáng tính toán thời gian, không khỏi kinh nghi:
- Bây giờ hẳn bọn họ vừa mới đến chứ?
- Đúng, bọn họ ngồi ở Tuyên gia được mười lăm phút, uống một ly trà, hỏi hai câu. Tuyên Năng biết gì nói nấy, hoàn toàn trùng khớp với những gì mà chúng ta đang có.
Lý Khải gật đầu.
- Ừm.
Tiền Quân nheo mắt, sau đó cười khổ, nói:
- Chúng ta bày ra trận thế lớn như vậy, nhưng ủy viên Giang Nguyên lại chẳng coi vào đâu.
- Đúng vậy. Một chút cũng chẳng coi vào đâu.
Lý Khải lắc đầu cười khổ:
- Chuyện vui lần này hẳn sẽ to lắm đây.
- Ừm, sẽ là chuyện vui lớn.
Tiền Quân nói:
- Nhưng cũng tốt. Tôi ngược lại cảm thấy tò mò, rốt cuộc không biết vị Ủy viên Giang Nguyên này làm sao mà ứng đối với chuyện này.
- Tra xét tài khoản như thế nào rồi?
Lý Khải suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Tiền Quân, hỏi.
- Đã xong rồi. Căn cứ theo biểu hiện của tài khoản, cậu ấy đã chi rất nhiều cho việc đổi đan dược. Nhưng tám viên Hồng Vân Đan thì lại không rõ ràng.
Nói đến đây, Tiền Quân lại cười khổ:
- Nói cách khác, tám viên Hồng Vân Đan này không phải là do cậu ấy đổi. Quan trọng hơn, với tiến bộ nội khí của Ủy viên Giang Nguyên, hoàn toàn không cần những loại đan dược này. Cộng thêm, tiến bộ nội khí của vị Tử Nguyệt tiểu thư khá nhanh, còn có thể gửi về nhà, có thể thấy được, vị Ủy viên Giang Nguyên này nhất định có được đan dược từ nguồn khác.
- Phù, quả thật là phiền toái rất lớn.
Lý Khải nói:
- Nhưng tôi ngược lại rất chờ mong cậu ta sẽ ứng đối như thế nào.
- Đúng vậy, tôi cũng rất chờ mong.
Tiền Quân cười nói.