Sau khi hắn ném xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng trực thăng sẽ tiếp tục lượn quanh ngọn núi, nhưng chỉ thấy chiếc trực thăng chậm rãi bay đến chỗ mọi người, sau đó giảm độ cao, để Giang Nguyên xoay người nhảy xuống rồi lượn đi.
Thấy như vậy, sự nghi ngờ trong lòng mọi người lại càng nhiều hơn. Tại sao Giang Nguyên chỉ ném có một thanh? Chẳng lẽ không tìm thấy sao? Nếu là như vậy, Chu Thế Dương chỉ sợ sẽ có lý do để gây phiền toái.
Cách đó ngàn dặm, trong Thiên Y viện lúc này đang bắt đầu lan tin đồn, ba vị Thiên y sư cùng với vì vị Ủy viên Hội đồng viện dẫn theo một nhóm người của Phòng 3 ban Giám sát cùng với Giang Nguyên đưa cả con cùng xuất hành...
- Làm lớn như vậy rốt cuộc là muốn gì đây? Giang Nguyên còn mang con theo, chẳng lẽ Giang Nguyên đã bị định tội rồi, cho nên cả nhà bị áp giải đến nơi khác? Hay là cả nhà bị giam lỏng?
Không ít người cùng châu lại bàn luận như vậy.
Những người ủng hộ Giang Nguyên thì nói:
- Có lẽ không phải. Cho dù Trưởng ban Giang thật sự có vấn đề, ban Giám sát cũng không thể để dính đến cả nhà như vậy...
- Hì... Não anh đúng là tàn mất rồi. Nếu không phải Giang Nguyên xảy ra vấn đề, Hội đồng viện điều động nhiều người như vậy làm gì? Gần một nửa thành viên cấp cao nhất của Thiên Y viện chúng ta đều đi, hơn nữa anh không thấy ngay cả người Phòng 3 ban Giám sát cũng đi à?
- Phải phải...
Không ít người gật đầu đồng ý ý kiến này. Có lẽ cũng chỉ với thân phận của Giang Nguyên mới đủ tư cách điều động nhiều Ủy viên Hội đồng viện cùng đi như vậy. Có điều bọn họ không biết, hầu hết Ủy viên Hội đồng viện phải ở lại viện có không ít người cực kỳ quan tâm đến Giang Nguyên, nghe thấy chuyện này đều chủ động yêu cầu đi theo để xem náo nhiệt.
Lúc này mọi người nhìn thấy Hồ Minh Vũ từ bên kia đi tới, lập tức có vài người tương đối quen thân bước lên trước hỏi ý kiến Hồ Minh Vũ. Có điều không ngờ Hồ Minh Vũ vừa nghe thấy lời này thì không nói câu nào, chỉ lắc đầu một cái rồi bỏ đi.
- Ôi...
Mọi người nhìn phản ứng của Hồ Minh Vũ thì cũng không nén được hoài nghi, thật sự không hiểu. Trước kia vị Hồ thiếu này không phải vui nhất là nghe tin Giang Nguyên gặp xui xẻo sao? Hơn nữa nguồn tin của gã rất nhiều, chẳng lẽ không phải chuyện như mọi người đang nói à?
Cho dù thế nào thì cả Thiên Y viện lúc này có rất nhiều tin đồn, lần này Giang Nguyên thật sự không có cơ hội xoay mình nữa rồi.
Cha con Tề gia đáng thương lúc này cũng vừa nghe được tin Giang Nguyên chính thức bị điều tra. Hai cha còn liền châu lại với nhau, suýt chút nữa là vỗ tay ăn mừng. Nghĩ tới chuyện bị sỉ nhục lần trước, Tề Lãng vội vàng gọi điện thoại cho hai người lần trước đến uống rượu nửa chừng đã đi, báo cho hai người biết chuyện này, tiện thể mời hai người lại tới uống rượu, rửa mối nhục trước.
Phản ứng của các phe như vậy. Còn trước dược sơn số 16 của Vườn trồng thuốc thứ 103 trực thuộc Thiên Y viện, mọi người nhìn thấy Giang Nguyên chậm rãi bước tới, ai nấy dều lộ vẻ nghi ngờ, chỉ có Chu Thế Dương là mặt mày đắc ý, chỉ thiếu điều bật cười haha...
- Sao? Tôi đã nói thằng nhãi này giở trò bịp bợm, cố ý lừa dối mà? Hì hì... Giờ thì rõ ràng rồi, lộ tẩy rồi chứ gì!
Theo thông lệ, khi có cơ hội bôi đen Giang Nguyên, Chu Thế Dương sẽ luôn không bỏ qua, hơn nữa tất nhiên sẽ đẩy hiệu quả đạt đến mức cao nhất.
Vừa bôi đen, lão vừa quay đầu sang nhìn Lưu Mộc Dương nói:
- Hì hì... Trưởng ban Lưu, hành động của Giang Nguyên như thế, có lẽ ban Giám sát nên nghiêm trị nhỉ?
Vẻ mặt Lưu Mộc Dương không thay đổi.
Ông từ chối cho ý kiến mấy lời của Chu Thế Dương, khiến lão không khỏi ngượng ngùng.
Nhìn bộ dạng của Chu Thế Dương, mấy người bên cạnh đều âm thầm khinh bỉ. Có điều ai cũng biết Giang Nguyên và Chu Thế Dương từ trước đến giờ như nước với lửa, tình hình như vậy mọi người đều đã quen rồi nên cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ. Có điều mọi người vẫn cảm thấy từ bước đi cho đến khi độ của Giang Nguyên hình như đều không hề đơn giản như vậy.
Quả nhiên, đợi đến khi Giang Nguyên đến gần, mọi người liền thấy trên mặt Giang Nguyên đang nở nụ cười lạnh nhạt như lúc ban đầu.
- Giang Nguyên? Thế nào?
La lão y sư La Thiên Minh rất sốt ruột, thấy Giang Nguyên tới thì vội vàng trầm giọng hỏi.
Giang Nguyên hơi mỉm cười nói:
- Cũng không tệ lắm...
Sau khi dứt lời hắn liền nói với người phụ trách vườn trồng thuốc:
- Bảo người đi hái thuốc xuống đi...