Sắc mặt Chu Thế Dương giận đến mức tím bầm, tay run run chỉ Giang Nguyên, sau khi run rẩy thì “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
- Ôi chao... Thiên y sư Chu Thế Dương... Đừng phun đừng phun, cẩn thận một chút, ông có muốn phun thì cũng đừng phun lên đỉnh của tôi chứ...
Giang Nguyên nhìn Chu Thế Dương lại phun máu, mà còn phun lên chân đỉnh của mình thì không ngừng đau lòng hét lớn.
- Mày... mày...
Chu Thế Dương nhìn bộ dạng này của Giang Nguyên thì sắc mặt từ tím chuyển sang trắng, ngón tay không ngừng run lên, sau đó lại phun máu tiếp.
- Giang... Giang Nguyên... mày... đừng càn rỡ...
- Còn... còn dám khi dễ Chu... Chu tổng...
Đào y sư bị Giang Nguyên nắm cổ nhấc lên giữa không trung hay tay níu chặt cổ tay Giang Nguyên, vất vả lắm mới nghẹn ra được một câu.
Nhìn Đào y sư cắn răng nghiến lợi, Giang Nguyên cười khẽ một tiếng, đang định nói thì đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn:
- Dừng tay!
Thanh âm của tiếng hét này không nhỏ. Mặc dù không có hiệu quả chấn nhiếp tâm phách của Giang Nguyên, nhưng cũng khiến cho mọi người cảm thấy lỗ tai của mình ông ông. Có thể tưởng tượng được thực lực của người này rất phi phàm.
Nghe tiếng quát to này, bao gồm đám người Chu Thế Dương đang bị Giang Nguyên bắt và những người đang chuẩn bị động thủ liền vội vàng ngừng tay. Ngay cả Giang Nguyên đang đứng trên Tế Thế Đỉnh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía người đi đến.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên uy nghiêm, phía sau có hai người đi theo đang sải bước về phía Giang Nguyên.
Thấy người đàn ông trung niên này, các thành viên nội viện đều kinh ngạc, sau đó nhường ra một con đường để ba người đi đến.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, ánh mắt Giang Nguyên không nhịn được mà hơi nheo lại. Sắc mặt của mấy thành viên ban Giám sát cũng hơi đổi. Người đến chính là thủ lĩnh ngoại viện Dư Trung Tấn. Xem ra người của ban Giám sát cũng không thể ngăn người này.
Chủ nhiệm Ngưu đang run rẩy bên cạnh, thấy Dư Trung Tấn đến, lập tức tiến lên, khom người nói:
- Chủ nhiệm Dư.
Dư Trung Tấn liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Ngưu, sau đó lại nhìn Giang Nguyên đang đứng trên đại đỉnh và Chu Thế Dương đang bị đè bên dưới Tế Thế Đỉnh, lại còn có hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện bị Giang Nguyên nắm cổ đến đỏ mặt tía tai, sắc mặt liền trầm xuống, nghiêm nghị chắp tay nói với Giang Nguyên:
- Ủy viên Giang.
Nhìn vị thủ lĩnh ngoại viện khí độ trầm ổn, đứng đó như một ngọn núi lớn, gương mặt Giang Nguyên lóe lên sự ngưng trọng, sau đó thở ra một hơi, thả hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện ra ngoài, chắp tay nói:
- Chủ nhiệm Dư.
Thấy Giang Nguyên bỏ qua hai người, Dư Trung Tấn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên đứng trên đại đỉnh:
- Ủy viên Giang, không biết vì sao hôm nay lại huyên náo như vậy? Có thể thả Thiên y sư Chu ra trước không?
Giang Nguyên khẽ cau mày, sau đó Tế Thế Đỉnh dưới chân nhẹ bay lên, nâng hắn thối lui về sau hai thước. Đợi đến khi Chu Thế Dương mặt đỏ bừng, chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò dậy, đang chuẩn bị mắng Giang Nguyên xối máu đầu, đột nhiên một cây ngân châm xuất hiện cắm trên cổ Chu Thế Dương.
- Chủ nhiệm Hồ, mau bắt ông ta lại cho tôi.
Giang Nguyên quát lên.
Đám người Hồ Giang nghe xong, lập tức đáp một tiếng, bước nhanh về phía trước, chế trụ Chu Thế Dương lại.
Sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu liền biến đổi, đang định tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn thấy Dư Trung Tấn chỉ cau mày, cũng không nói lời nào, sắc mặt liền cứng đờ.
Sau đó vội vàng lui về sau một bước, không dám lên tiếng.