Ánh mắt Dư Trung Tấn ngưng trọng nhìn Tế Thế Đỉnh đang cách mặt đất hai tấc dưới chân Giang Nguyên, sau đó hướng hắn chắp tay, trầm giọng nói:

- Ủy viên Giang, không biết hôm nay ban Giám sát phong tỏa nội viện, lại đại động can qua với Thiên y sư Chu như vậy là vì chuyện gì?

Dứt lời liền nhìn chung quanh, sau đó nói tiếp:

- Không biết Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu ở đâu rồi?

Giang Nguyên khẽ hừ một tiếng, nhìn Chu Thế Dương, lạnh giọng nói:

- Chủ nhiệm Vu, Chu Thế Dương mưu đồ phản loạn, cấu kết ngoại địch mưu hại Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu. Bây giờ Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu đã mất liên lạc. Vị trí cụ thể, chỉ sợ chỉ có Thiên y sư Chu mới biết.

- Cậu…cậu ngậm máu phun người. Cậu mới chính là người phản bội nội viện.

Đáng thương cho Chu Thế Dương đang bị một cây ngân châm của Giang Nguyên chế trụ toàn thân, từ cổ trở xuống đều cứng ngắc. Chỉ có cổ trở lên là còn chuyển động được.

- Có phải hay không, chúng ta đều biết. Chu Thế Dương, tôi hỏi ông, bây giờ Hội Đồng Viện còn có bao nhiêu người? Ngoại trừ Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu ra, còn có Thiên y sư Liêu Long Căn, sư phụ của tôi y sư La Thiên Minh, Trưởng ban Đan Dược Vu Phượng Minh, Từ Thiên Phúc, bọn họ ở đâu?

Giang Nguyên lãnh đạm nói:

- Ông nói tôi phản bội nội viện, vậy ông nói cho tôi biết đi, bọn họ ở đâu? Nếu tôi phản bội nội viện, không có khả năng trở lại để ông bắt chứ? Tại sao tôi lại đi hại ngay cả sư phụ của mình?

- Cậu…

Nghe Giang Nguyên nói, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, hỏi:

- Làm sao biết cậu sẽ không?

Giang Nguyên cười lạnh:

- Đó là tôi hại hết những ủy viên Hội Đồng Viện có quan hệ mật thiết với tôi, sau đó một mình quay lại, đưa vào trong tay của ông?

Nghe Giang Nguyên nói, sắc mặt Dư Trung Tấn nhìn Chu Thế Dương có chút cổ quái.

- Chủ nhiệm Dư, ban Giám sát đã tiến hành điều tra Thiên y sư Chu Thế Dương hai mươi năm trước, ông ta đã cấu kết với ủy viên Hội Đồng Viện Hồ Quang Dương mưu hại y sư Lý Nguyên Bân trong sự kiện Long Sơn. Vốn gần đây, Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu đang định tiến hành xử lý chuyện này, đột nhiên xuất hiện tình huống hiện tại. Ban Giám sát hoài nghi chuyện này có liên quan đến chuyện này có liên quan đến Chu Thế Dương, nên tiến hành điều tra nghiêm khắc.

Nghe đến đây, Hồ Giang lên tiếng nói tiếp:

- Bây giờ viện chúng ta đang trong thời khắc sinh tử tồn vong, chủ nhiệm Dư thân là thủ lĩnh ngoại viện, gánh vác trách nhiệm hộ viện. Chuyện này, ban Giám sát chúng tôi còn phải dựa vào Chủ nhiệm Vu nhiều hơn. Xin hãy phối hợp.

Nghe lời Hồ Giang nói, ánh mắt Dư Trung Tấn trở nên rét lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Ngưu, sau đó chậm rãi gật đầu, rồi nói với Hồ Giang:

- Chủ nhiệm Hồ yên tâm đi, Dư mỗ thân là thủ lĩnh ngoại viện, bảo vệ an nguy của bổn viện chính là chức trách của Dư mỗ.

Dứt lời, Dư Trung Tấn lại cau mày:

- Không biết Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu có phải thật…

- Chúng tôi đã liên lạc qua, nhưng không cách nào liên lạc với Viện trưởng và Trưởng ban.

Hồ Giang lạnh giọng nói:

- Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở viện ta mấy trăm năm qua. Ban Giám sát chúng tôi tất sẽ tra rõ.

Dư Trung Tấn nhẹ gật đầu, ánh mắt lóe lên chút lo lắng, sau đó nhìn Giang Nguyên đang đứng trên Tế Thế Đỉnh, chắp tay nói:

- Ủy viên Giang, chuyện này trọng đại, mặc dù ngoại viện ta từ trước đến giờ chỉ đảm nhiệm chức trách bảo vệ nội viện. Nhưng bây giờ liên quan đến sự an nguy của Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và mấy vị ủy viên Hội Đồng Viện. Thậm chí còn là tồn vong của viện, cho nên tôi không dám khinh thường.

Nói đến đây, Dư Trung Tấn lại liếc nhìn Giang Nguyên lần nữa, chậm rãi nói tiếp:


- Cho nên, liên quan đến việc điều tra, ngoại viện tôi cũng sẽ tham dự.
Advertisement
';
Advertisement