Giang Nguyên nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:

- Tất nhiên rồi.

Thấy Giang Nguyên cũng không phản đối, Dư Trung Tấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối mặt với tình huống như vậy, ông thân là Chủ nhiệm ngoại viện, lập trường là rất quan trọng. Tình huống bây giờ không rõ. Mặc dù có người của ban Giám sát làm chứng, nhưng cũng khó mà xác nhận 100%. Dù sao, bên này cũng có một vị Thiên y sư và hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện. Trước khi xác nhận tình huống thật sự, ông không thể tùy tiện ủng hộ bên nào được.

Cho nên, ông rất sợ Giang Nguyên cự tuyệt. Mặc dù ngoại viện có quyền nhúng tay vào, nhưng ông cũng không muốn đối lập với Giang Nguyên. Bởi vì thực lực của hắn, ngay cả ông cũng nhìn không thấu.

Hơn nữa, mặc dù là thủ lĩnh ngoại viện, nhưng ông cũng biết, Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và các vị ủy viên khác qua lại với Giang Nguyên cũng rất gần, rất coi trọng hắn. So sánh lại, ông nghiêng về tin tưởng Giang Nguyên hơn. Có thể không phát sinh mâu thuẫn với đối phương là tốt nhất.

- Được rồi, nếu Ủy viên Giang đã đồng ý, chúng ta mau sớm phối hợp với ban Giám sát đi.

Dư Trung Tấn nói:

- Nhưng sự việc còn chưa được rõ ràng. Thiên y sư Chu cùng với hai vị Ủy viên Đào, Dương…

- Không sao. Để bọn họ đi cùng với nhau đi. Chuyện này như thế nào có thể tra ra rõ ràng.

Giang Nguyên dừng dưng nói:

- Bây giờ tôi muốn xác nhận, rốt cuộc đã có bao nhiêu Ủy viên lọt vào tay kẻ địch?

Nói đến đây, Giang Nguyên cau mày nhìn Chu Thế Dương:

- Thiên y sư Chu, rốt cuộc có bao nhiêu vị ủy viên Hội Đồng Viện mất tích, ông chắc phải biết chứ?

- Hừ.

Lúc này Chu Thế Dương mới thở lại bình thường, nghe Giang Nguyên nói, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến, chẳng qua chỉ nhìn Dư Trung Tấn phía đối diện, nghiêm nghị nói:

- Dư Trung Tấn, chẳng lẽ anh lại đi tin lời của kẻ phản nghịch mà không tin tôi?

Dư Trung Tấn khẽ cau mày, sau đó khom người nói:

- Tại hạ không dám. Thiên y sư Chu, tôi thân là thủ lĩnh ngoại viện, dựa theo quy định thì không nhúng tay vào chuyện của nội viện. Nhưng chuyện này lại khác, không thể không nhúng tay. Tôi chẳng qua là ra sức bảo vệ cuộc điều tra lần này được nghiêm minh công chính, không để cho cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Y Viện rơi vào tay kẻ địch.

Nói đến đây, Dư Trung Tấn ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Cho nên, trong tình huống trước mắt, ngoại viện tôi xin giữ vững lập trường, xin Thiên y sư Chu thứ lỗi.

- Anh…hừ…

Nghe Dư Trung Tấn nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh. Ngày xưa, khi Dư Trung Tấn nhìn thấy ông, vẫn rất cung kính, nhưng không nghĩ đến lúc này một chút mặt mũi cũng không cho. Sau khi khó khăn hít vào mấy hơi, lạnh giọng nói:

- Vậy chẳng lẽ anh để mặc cho Giang Nguyên làm nhục tôi?

- Thiên y sư Chu, tôi làm nhục ông ở chỗ nào?

Giang Nguyên cười lạnh nhìn Chu Thế Dương:

- Ngay từ đầu ông đã ngang ngược hãm hại tôi, còn bảo đánh bảo giết, muốn ngoại viện bí mật bắt tôi. Tôi bị người ta vây công lâu như vậy cũng chẳng làm gì ông, cái này mà còn bảo là làm nhục?

- Cậu…

Nhìn nụ cười giễu cợt của Giang Nguyên, Chu Thế Dương lại thở hổn hển, rốt cuộc cảm thấy mình không nên so đo với Giang Nguyên về vấn đề này nữa, hừ một tiếng, sau đó im lặng.

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, Giang Nguyên khẽ hừ:

- Thiên y sư Chu, bây giờ có mấy vị ủy viên Hội Đồng Viện xảy ra vấn đề, nếu ông không nói, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm chuyện gì sao?

- Cậu…

Chu Thế Dương lại giận dữ kêu lên một tiếng, nhìn chung quanh thấy các thành viên nội viện đều khẩn trương, rốt cuộc hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:


- Được.
Advertisement
';
Advertisement