Giang Nguyên mỉm cười, nhìn Chu Thế Dương trước mắt, thấy sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm thêm vài phần liền cười nhạt:
- Xem ra tôi nói không sai. Sư phụ của tôi, luyện đan sư Vu Phượng Minh hẳn đang bị ông nhốt bên trong viện. Đám người Viện trưởng mới là bị các người mang ra bên ngoài, đúng không?
Đám người Hồ Giang hoài nghi nhìn Giang Nguyên, không biết tại sao Giang Nguyên lại biết được chuyện này.
Giang Nguyên ngược lại không chút để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, chỉ cần sư phụ ở trong viện là được rồi. Tìm được đám người sư phụ, tất nhiên có thể xác nhận được tội của Chu Thế Dương.
Hết thảy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
- Tôi không biết cậu đang nói gì.
Chu Thế Dương khẽ cau mày nhìn Giang Nguyên, lạnh giọng nói:
- Cậu muốn vu hãm tôi, tôi chẳng thèm nói lại. Dù sao cậu nói như thế nào thì chính là thế đấy.
Nhìn biểu hiện làm ra vẻ tùy ý của Chu Thế Dương, Giang Nguyên lại bật cười:
- Không sao, Thiên y sư Chu, cảm ơn ông đã phối hợp. Chờ tôi tìm được sư phụ của tôi và những người khác, hết thảy sẽ rõ ràng.
- Vậy thì cậu cứ tìm đi.
Nhìn nụ cười trên mặt Giang Nguyên, ánh mắt Chu Thế Dương lóe lên sự giễu cợt, sau đó nói.
Mặc dù chỉ là chút giễu cợt, nhưng Giang Nguyên vẫn nhạy bén nắm bắt được sự khác thường trong ánh mắt của Chu Thế Dương, khiến cho hắn không nhịn được mà sửng sốt. Hắn khẳng định, từ phản ứng đầu tiên của Chu Thế Dương, hắn có thể xác nhận sư phụ của mình còn đang ở trong viện. Chỉ là nhìn lời nói và phản ứng lần này của Chu Thế Dương, Giang Nguyên không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng nghi ngờ này chỉ thoáng qua trong đầu của hắn mà thôi.
Nếu xác nhận được sư phụ vẫn còn ở trong viện, đợi đến khi tìm được ông, hết thảy sẽ rõ ràng. Như vậy chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, Chu Thế Dương có thể khẳng định hắn không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn tìm được lão sư. Thứ hai, cho dù là tìm được sư phụ, hắn cũng chưa chắc tra ra được chân tướng rõ ràng.
Trong hai trường hợp này, trường hợp thứ hai khả năng không lớn. Nếu hắn tìm được đám người của sư phụ mà vẫn không xác nhận được rốt cuộc là ai đã bắt bọn họ thì thật là quá dở. Có khả năng nhất chính là khả năng thứ nhất, Chu Thế Dương không cho rằng hắn nhanh như vậy có thể tìm ra được sư phụ.
Nghĩ đến điều này, Giang Nguyên không khỏi cười khẽ. Phạm vi Thiên Y Viện tương đối lớn, muốn giấu người thật ra rất đơn giản, còn muốn tìm người thì đúng là quá khó khăn. Nhưng đối với hắn, dường như cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.
Sự giễu cợt trong mắt Chu Thế Dương vừa tan đi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười cổ quái của Giang Nguyên, sắc mặt liền cứng đờ, cảm giác không ổn.
- Được rồi, trước cứ như vậy đi. Thiên y sư Chu cũng nói cho chúng ta biết quá nhiều rồi.
Giang Nguyên nhìn Hồ Giang bên cạnh, nói:
- Trước mắt phải tìm được đám người sư phụ là quan trọng nhất.
Hồ Giang đối với Giang Nguyên dĩ nhiên là nói gì nghe nấy, nhưng y sư Chu bên cạnh lại cau mày:
- Tung tích của đám người Viện trưởng, người duy nhất biết được cũng chỉ có Chu Thế Dương. Còn phải tiếp tục hỏi.
Giang Nguyên cười khẽ một tiếng:
- Y sư Chu, nếu Hội Đồng Viện đã cho phép Ban giám sát tiến hành tra hỏi Thiên y sư Chu, vậy chúng ta có thể sử dụng Hoặc Tâm Trà, để tiến hành hỏi cung thiên y sư Chu Thế Dương.
- Cái này không được. Viện ủy quy định, trừ phi là định tội, nếu không thành viên ủy viên Hội Đồng Viện trở lên sẽ không tiếp nhận bất cứ phương pháp tra hỏi vượt quá thường quy.
Y sư Chu nghe Giang Nguyên nói, lập tức lắc đầu liên tục, không chút do dự mà phản bác.
- Nếu không cho phép thì không cần hỏi. Hỏi cũng vô ích. Chờ tôi tìm được đám người sư phụ, hết thảy chứng cứ sẽ xác thật. Như vậy chúng ta có thể tổ chức Hội Đồng Viện tạm thời, tiến hành thảo luận chuyện có liên quan.