Đối mặt với trạng thái điên cuồng của Chu Thế Dương, sắc mặt đám người La Thiên Minh nóng lên, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, ngay cả sắc mặt của y sư Chu cũng trở lại bình thường.

Ban đầu, nghe Chu Thế Dương giễu cợt, y sư Chu hơi khó chịu. Nhưng bây giờ thấy Chu Thế Dương tức giận quát tháo, trong lòng liền bình tĩnh hơn. Chu Thế Dương nổi điên giống như chó kêu loạn, cũng không ai thèm để ý.

- Được rồi, lão La, chúng ta ra ngoài đi, nơi này giao lại cho Giang Nguyên.

Nhìn Chu Thế Dương đã mất đi khống chế, y sư Chu lắc đầu thương hại, sau đó quay sang nói với La y sư.

- Được, chúng ta ra ngoài xem, không cần làm trở ngại Giang Nguyên.

Trong tình huống như vậy, La y sư tất nhiên là không phản đối, lập tức cùng với ba người Dư Trung Tấn thối lui ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng quan sát bên cạnh, thông qua màn hình nhìn vào tình huống bên trong.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Giang Nguyên và hai chủ nhiệm phòng giám sát. Giang Nguyên lẳng lặng ngồi trước bàn tra hỏi, nhìn Chu Thế Dương hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.

Đối với người tiến hành tra hỏi mà nói, trạng thái như vầy tương đối không tệ. Trong lúc đối tượng bị tra hỏi mất đi khống chế, rất dễ dàng có thể tra ra một số tin tức cần biết.

Nhưng Giang Nguyên cũng không có làm như vậy, chẳng qua chỉ nhìn Chu Thế Dương chưa nguôi giận, ánh mắt không hề giễu cợt, cũng không có ý gì khác, chỉ nhìn mà thôi, cho đến khi hô hấp của Chu Thế Dương ổn định lại.

Hai người Hồ Giang ngồi bên cạnh Giang Nguyên, mặc dù thấy đây là cơ hội tốt nhưng Giang Nguyên lại không nói tiếng nào, hai người tất nhiên cũng không lên tiếng, chỉ chờ đợi Giang Nguyên.

Rốt cuộc, sau khi thở ra hai hơi, ánh mắt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, nhìn Giang Nguyên vẫn dửng dưng nhìn mình, Chu Thế Dương lại thở ra thêm một hơi nữa, lúc này mới thật sự bình tĩnh lại, đột nhiên nở nụ cười cổ quái:

- Giang Nguyên, xem ra vận khí của cậu không tệ.

- Vận khí của tôi trước giờ không tệ.

Giang Nguyên thản nhiên nói một câu.

- Nhưng tôi khuyên cậu đừng nên hao tâm tổn sức gì nữa. Cái gì tôi cũng không nói đâu. Đừng tưởng rằng bây giờ cậu tạm thời nắm trong tay Thiên Y Viện thì muốn làm gì cũng được.

Chu Thế Dương khinh thường nhìn Giang Nguyên một cái, sau đó nhắm mắt, biểu hiện phớt lờ không để ý.

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, sắc mặt hai người Hồ Giang đều căm phẫn, đang định nói tiếp, Giang Nguyên đột nhiên lên tiếng:

- Cho ông ta uống trà đi.

Hồ Giang sửng sốt, sau đó đứng dậy, cười nói:

- Vâng.

Chu Thế Dương nghe xong, cả người run lên, lạnh giọng nói:

- Cậu dám?

Nhìn vẻ mặt vốn đang coi thường, trong nháy mắt trở nên ác liệt của Chu Thế Dương, Giang Nguyên vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để ý.

Thấy Hồ Giang đã pha xong một ly trà, sắc mặt Chu Thế Dương rốt cuộc thay đổi, nhìn Giang Nguyên tức giận nói:

- Tôi thân là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, là Thiên y sư, cậu dám dùng Hoặc Tâm Trà với tôi? Cậu không có quyền này.

Thấy Giang Nguyên vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có, Chu Thế Dương rốt cuộc nóng lên:

- Cậu không tuân theo viện quy. Tôi phải tố cáo cậu với Hội Đồng Viện.

Lúc này, Hồ Giang đã bưng một tách trà bước đến, liếc nhìn Giang Nguyên, sau đó bước đến bên cạnh Chu Thế Dương.

- Càn rỡ.

Nhìn Hoặc Tâm Trà được mang đến, Chu Thế Dương bắt đầu khẩn trương, đưa tay định gạt bể tách trà.

Nhưng Chu Thế Dương đã sớm bị chế trụ nội khí, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, làm thế nào có thể đập bể tách trà trong tay Hồ Giang được.

Hồ Giang cũng có chút căm tức. Chu Thế Dương cứ không ngừng định gạt bỏ tách trà trong tay y, khiến cho y không tiện động thủ. Người bên cạnh đang định tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy được một đạo ngân quang thoáng qua. Chu Thế Dương đang giãy dụa đột nhiên cứng đờ, không động đậy được nữa.

- Giang Nguyên, cậu thật to gan.


Chu Thế Dương bị cắm một cây ngân châm trên cổ, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Tay chân của ông ta đã cứng lại, miễn cưỡng từ cổ trở lên có thể nhúc nhích được một chút, không nhịn được liền quát lớn.
Advertisement
';
Advertisement