Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Sau khi đợt sóng người tản đi, những cái bàn bên cạnh mới thoáng trống đi được một chút.

Lúc này, Chu Hạo Bình đang cười híp mắt uống rượu với một vị y sư đến mời rượu mình, đang định buông ly rượu xuống, liếc mắt nhìn chung quanh, liền phát hiện bàn Giang Nguyên cách đó không xa giống như nước chảy không lọt, còn bàn của mình thì thưa thớt có ba bốn người đến mời.

Mặc dù biết người đến mời rượu hắn đều là những người trẻ tuổi, nhưng thấy cảnh tượng này, ánh mắt Chu Hạo Bình vẫn không nhịn được mà nheo lại.

- Hừ,

Âm thầm hừ một tiếng, Chu Hạo Bình chậm rãi ngồi xuống. Người nhiều thì thế nào? Cũng chỉ là mấy tên nít ranh thôi mà.

Bữa tiệc kéo dài hơn hai tiếng. Lúc này, các vị thành viên Hội Đồng Viện vẫy tay chào mọi người, sau đó tạm biệt rời đi, chỉ còn lại đám y sĩ trẻ là tiếp tục điên cuồng.

Sắc mặt Giang Nguyên ửng đỏ, miễn cưỡng cưỡng ép vận chuyển nội khí tuần hoàn mới bức được hơn phân nửa cảm giác say ra khỏi cơ thể. Thấy Giang Nguyên trở lại, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng múc đến một chén canh giải rượu.

- Tại sao lại uống nhiều như vậy?

Vừa dùng khăn nóng lau mặt cho Giang Nguyên, vừa oán giận nói:

- Lát nữa còn phải về quê nữa đấy. Trực thăng đang chờ bên ngoài.

Giang Nguyên mỉm cười, đưa tay tiếp nhận khăn lông trong tay Tuyên Tử Nguyệt, tùy tiện xoa mặt một cái, sau đó uống một hớp canh giải rượu, cười nói:

- Không sao, không cần gấp. Vẫn còn về kịp mà.

Từ Kim Lăng đến tỉnh Nam khá xa. Đặc biệt trong thời gian tết nhất, từ tỉnh Nam chạy về thôn nhỏ của Giang gia, người bình thường mất khoảng hai ba tiếng, nhưng Giang Nguyên lại không thành vấn đề.

Đợi một nhà Giang Nguyên từ trong nhà bước ra, một chiếc trực thăng từ Thiên Y Viện chậm rãi bay lên, chạy đến phi trường.

Lúc này, có không ít thành viên Hội Đồng Viện hoặc một số y sư cao cấp mơ hồ nghe được tiếng trực thăng truyền đến. Có mấy vị lơ đãng nhìn lên không trung, nhìn theo hướng chiếc trực thăng rời đi, ánh mắt tràn đầy cảm khái.

Trong thời điểm tết này, người có thể dùng trực thăng rời đi cũng chỉ có hắn.

Rất nhiều người cũng nhận được tin tức, hôm nay Giang gia sau mười mấy lăm ly tán sẽ đoàn viên. Hai ba năm đầu không ai chú ý, nhưng bây giờ thì thật sự quá giỏi.

- Sư phụ, Giang Nguyên trắng trợn đi gặp mặt ba người Giang Văn Ba, đây chính là cơ hội tốt.

Một vị y sĩ trẻ tuổi vẻ mặt lấy lòng nhìn Chu Hạo Bình:

- Người có quan hệ với Tuyệt Y Đường, làm sao có thể đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện?

- Im miệng.

Nghe được lời này, sắc mặt Chu Hạo Bình lại không vui, thấp giọng quát:

- Ngu xuẩn.

- Vâng.

Gã thanh niên bị Chu Hạo Bình gầm lên như vậy, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không dám nói bất cứ điều gì. Chẳng qua gã không hiểu, tại sao đây rõ ràng là cơ hội tốt, sư phụ lại mắng mình ngu xuẩn.

Chu Hạo Bình chậm rãi hít hai lần, lúc này mới chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đệ tử, nhẹ thở dài, nói:

- Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn đều là cộng sự năm xưa với Nguyên Bân y sư, quan hệ không tệ. Chuyện mấy năm qua, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn với Nguyên Bân y sư.

- Bây giờ Tuyệt Y Đường có thể giải hòa với Thiên Y Viện, làm sao Hội Đồng Viện có thể hoài nghi Giang Nguyên bất cứ thứ gì?

Nói đến đây, Chu Hạo Bình nhịn không được khẽ hừ:

- Những người đó bây giờ chỉ mong đẩy Giang Nguyên lên vị trí Ủy viên thường vụ. Đây cũng được xem là lấy lòng Giang Văn Ba, bày tỏ sự áy náy đối với Nguyên Bân y sư.

- Mặc dù Thiên Y Viện vừa mới thoát khỏi đại nạn, nhưng cũng tổn thất mất hai vị Thiên y sư, hai vị y sư nhất phẩm. Cộng thêm Cổ môn cường thế áp nào, Thiên Y Viện tuyệt đối không muốn có thêm một cường địch mạnh như Tuyệt Y Đường.

- Lúc này, nếu chúng ta gây phiền phức cho Giang Nguyên, chẳng khác nào tự mua dây buộc mình, hiểu chưa?

Chu Hạo Bình lạnh lùng nhìn đệ tử bên cạnh, nói.

- Vâng, vâng, đệ tử hiểu rồi.


Gã thanh niên bừng tỉnh, liên tục gật đầu.
Advertisement
';
Advertisement