Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân bay Kim Lăng. Bên kia rất nhanh có xe chạy qua chở cả gia đình Giang Nguyên đến chỗ đậu máy bay. Có một chiếc máy bay đã sớm xin xong lệnh cất cánh.

4h chiều, chiếc máy bay bình yên đáp xuống sân bay tỉnh Nam. Giang Nguyên bước xuống máy bay, nhìn bầu trời quen thuộc, liền hít một hơi thật sâu. Nơi này cách phòng khách Khánh Nguyên chỉ có mười mấy cây, nhưng bây giờ không có thời gian đi thăm hỏi Lý lão sư rồi.

Lại lên một chiếc xe khác, chạy đến một chiếc trực thăng đã đậu sẵn. Có trực thăng, việc đến thôn vào lúc 5h cũng không thành vấn đề.

- Ba, chúng ta được ngồi trực thăng nữa rồi.

Nhìn chiếc trực thăng trước mắt, Tiểu Bảo rõ ràng vui vẻ hơn so với ngồi máy bay thương vụ, ôm cổ Giang Nguyên, cười nhe mấy cái răng nhỏ.

- Ừm, chúng ta ngồi trực thăng thôi.

Chiếc trực thăng lại chậm rãi bay lên không. Lúc này, trong một thôn nhỏ đã có tiếng pháo nổi lên.

Nghe tiếng pháo liên miên không dứt, một ông lão đứng trước cổng nhìn chung quanh, lẩm bẩm:

- Tại sao Tiểu Nguyên còn chưa về?

Lúc này, một người thanh niên vóc dáng tuấn tú, mang đến cho người ta cảm giác chói mắt cầm điện thoại đi đến, nghe bên ngoài truyền đến tiếng pháo, có chút không quen khì mũi một cái, mỉm cười an ủi:

- Ông nội, ông đừng gấp mà. Gia đình anh vừa mới lên trực thăng ở tỉnh.

- Lên trực thăng?

Ông lão ngẩn người, có chút không hiểu. Từ tỉnh về đây còn phải đi trực thăng, chẳng lẽ nó vừa mới về lại bị phái đi nữa sao?

- Đúng, đi trực thăng có thể tiết kiệm được gần một tiếng.

Chàng thanh niên mỉm cười giải thích:

- Nếu không, khi anh trở về, chắc cũng bảy tám giờ tối mất.

- Ừm, đúng vậy, đi trực thăng nhanh hơn, nhanh hơn.

Ông lão gật đầu, nhưng vẫn lo lắng:

- Nhưng đi trực thăng đắt lắm.

- Haha, ông nội, ông yên tâm đi. Anh con bây giờ rất lợi hại. Trực thăng mà anh ấy ngồi không cần trả tiền.

- Trực thăng đặc biệt? Không cần trả tiền? Không được. Cho dù nó được một số lãnh đạo quốc gia coi trọng nhưng cũng không được như vậy. Như vậy không tốt đâu. Haiz, đứa nhỏ này, tại sao lại không biết tiết kiệm. Cho dù chậm một chút cũng chẳng sao mà. Tại sao lại có thể phung phí tiền của quốc gia chứ? Nếu truyền ra ngoài…

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ông cụ, Giang Nguyệt Minh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Đùng đùng. Tiếng pháo bắt đầu vang lên trong các ngôi nhà. Mặc dù còn chưa đến 5h, nhưng mâm cơm tất niên đã có không ít gia đình ăn vào lúc ba bốn giờ chiều.

Mọi người trong thôn đều biết năm nay gia đình Giang lão y sư nghênh đón một chuyện vui lớn. Nghe nói đứa con trai và con dâu mất tích nhiều năm đã trở về, hơn nữa còn mang theo cả đứa cháu thứ hai.

Mấy năm qua, Giang lão y sư tích đức rất nhiều. Sau khi Giang Nguyên mất tích trở về, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi đã một đường thẳng tiến, từ một thanh niên nông thôn bình thường trở thành anh hùng quốc dân. Nghe nói bây giờ làm chức gì lớn lắm ở thủ đô. Rất nhiều quan lớn phải nịnh hót tiểu tử Giang gia.

Chuyện này khiến cho hàng xóm vô cùng hâm mộ Giang lão gia tử, rối rít hỏi thăm. Mặc dù Giang lão y sư không còn con trai, con dâu, nhưng có đứa cháu trai như vậy cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng lại không nghĩ đến hết năm lại truyền đến tin tức con trai và con dâu của Giang lão trở về.

Tuy nói có không ít người khó tin. Năm đó Giang Nguyên mất tích hai ba năm rồi trở về, xem như tổ tiên phù hộ. Bây giờ con trai, con dâu mất tích hai mươi mấy năm đột nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo một đứa con thứ hai, điều này thật sự không thể tin nổi.

Có nhiều người cố ý đến xem, thấy trước cửa Giang gia đậu hai chiếc xe sang trọng. Hơn nữa còn có một thanh niên diện mạo tương tự Giang Nguyên xuất hiện trong thôn, đồng thời trong sân nhà Giang gia mơ hồ có một người đàn ông trung niên và một quý phụ đoan trang hiện diện.

Cho nên, mặc dù mọi người không tin, nhưng nhìn thấy như vậy, cũng không nhịn được mà hít hà. Giang lão y sư chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc cũng đã đến lúc hưởng phúc.

Giang lão nhìn quanh ngoài cổng, chờ đứa cháu trai lớn trở về. Lý gia cách đó không xa cũng bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.

Khí tức của Lý thúc hiện tại khá tốt, sắc mặt đỏ hồng, không còn vàng khè như trước, rõ ràng vết thương năm đó đã hoàn toàn khỏi hẳn.

- Nào, Tiểu Vũ, ăn sủi cảo đi. Mẹ con cố ý làm, chờ con về ăn đấy.

Advertisement
';
Advertisement