Vu Phượng Minh vừa nói xong, các y sư bên cạnh cũng khẽ gật đầu.
Nếu không phải tuổi tác của Giang Nguyên quá nhỏ, bằng không, với thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh cùng với việc hắn có thể luyện chế nhiều đan dược siêu phẩm, đã sớm ngồi vào vị trí Ủy viên thường vụ rồi. Hơn nữa thứ hạng còn không quá thấp.
- Lão Vu, liên quan đến điều này, tôi ngược lại có chút ý kiến khác.
Một mực im lặng, rốt cuộc Chu Hạo Bình đã xuất thủ.
Chỉ thấy ông cười nói:
- Liên quan đến việc Giang Nguyên có thể đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ hay không, tôi đồng ý là cậu ấy có tư cách này.
Lời Chu Hạo Bình vừa nói ra, tất cả đều sững sờ, không hiểu Chu Hạo Bình đang có ý gì? Tại sao ông ta lại giúp Giang Nguyên nói chuyện?
Dĩ nhiên mọi người cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức bật cười. Chu Hạo Bình dĩ nhiên sẽ không vì Giang Nguyên mà lên tiếng, lời nói phía sau tất sẽ có ý khác.
Đúng như dự đoán, Chu Hạo Bình ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng tôi cho là, tư cách này của Giang Nguyên là về sau mà không phải bây giờ. Tôi tin rằng, với năng lực của Giang Nguyên, năm mười năm sau, trải qua rèn luyện đầy đủ và tấn cấp, đến lúc đó trở thành y sư nhất phẩm, nhị phẩm, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí này.
- Còn bây giờ, tôi cảm thấy cậu ấy nên trui rèn thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó danh chính ngôn thuận, mọi người cũng sẽ không có ai ý kiến.
Nghe Chu Hạo Bình nói, mọi người không nhịn được mà cảm thấy dao động. Lão Chu nói đúng là một giọt nước không lọt. Hơn nữa, với tình huống của Giang Nguyên bây giờ, năm mười năm sau sẽ còn lên cấp nữa. Dù sao Giang Nguyên cũng vẫn còn rất trẻ. Năm mười năm sau, Giang Nguyên còn chưa đến bốn mươi, nghe qua cũng rất có lý.
Nhưng mọi người đều có thể nghe ra được ý khác. Sau này Giang Nguyên còn có cơ hội, nhưng lão Chu ông không nhất định sẽ còn cơ hội nữa.
Là đồng nghiệp nhiều năm, ít nhiều cũng phải cố kỵ nhau một chút, chiếu cố nhau một chút mới được.
Hơn nữa, nói đến mức này rồi, chỉ sợ mọi người trừ La Thiên Minh, không có ai là không biết xấu hổ, đi trợ uy cho Giang Nguyên nữa.
Sắc mặt La Thiên Minh đúng là rất khó coi, trong lòng mắng Chu Hạo Bình vô sỉ, ngay cả thủ đoạn như vậy mà cũng dùng đến.
Nhưng La y sư lại không cách nào mắng ra miệng. Dù sao Chu Hạo Bình nói quả thật rất có đạo lý. Với tuổi tác của Giang Nguyên, chậm lại năm mười năm dĩ nhiên là không thành vấn đề. Chẳng qua La Thiên Minh không muốn Giang Nguyên bỏ qua cơ hội lần này. Nếu Giang Nguyên lên được vị trí đó, chức Viện trưởng sau này tám chín phần sẽ thuộc về Giang Nguyên.
Nhưng nếu bảo Giang Nguyên chậm lại năm mười năm, không nói đến Giang Nguyên lãng phí mấy năm này, ngay cả cơ hội tiếp nhận chức Viện trưởng sẽ giảm đi năm phần. Hơn nữa, cho dù có cơ hội lên làm Viện trưởng, đến lúc đó Giang Nguyên ít nhất cũng bị muộn mất hai chục năm, thậm chí là ba chục năm mới có cơ hội này.
Cả đời người có mấy cái hai chục năm chứ?
Đến lúc này, La Thiên Minh liền cắn răng. Vì đệ tử của ông, cũng chỉ có thể đánh bạc một phen, trở mặt với Chu Hạo Bình mà thôi.
Nhưng trong lúc ông đang sắp xếp lại lời nói, chuẩn bị lên tiếng, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười sang sảng.
- Lời này của Chu y sư đúng là có mấy phần đạo lý.
Nghe giọng nói này vang lên, tất cả đều sửng sốt. Giang Nguyên đối mặt với công kích của Chu Hạo Bình, một chút tức giận cũng không có. Hơn nữa còn tán dương đối phương, tiểu tử này rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ bị mấy câu của Chu Hạo Bình đánh động, định đem cơ hội này nhường lại cho Chu Hạo Bình sao?
Không chỉ mọi người nghĩ vậy, ngay cả Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn Giang Nguyên.
Còn Chu Hạo Bình và Ngô y sư thì nhướng mày. Bọn họ dĩ nhiên biết Giang Nguyên tuyệt đối không phải là người dễ đối phó. Chẳng qua không biết tiểu tử này đang dùng chiêu gì, trong lòng căng thẳng, vểnh lỗ tai lên nghe Giang Nguyên nói, tùy thời phản kích lời nói của Giang Nguyên.
- Chức nghiệp của tôi bây giờ đúng là hơi thấp, chỉ là y sĩ nhất phẩm. Nếu làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, có lẽ sẽ có người có suy nghĩ giống Chu y sư và Ngô y sư. Cho nên, mặc dù năng lực và thực lực của tôi đều được mọi người công nhận, nhưng đúng là cấp bậc quá thấp, tổng vẫn không được tốt lắm. Tình huống bây giờ là tuyển chọn Ủy viên thường vụ, ngược lại khó mà khiến tất cả mọi người đều chịu phục.
Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt hoài nghi của mọi người lại càng nhiều hơn. Lời này của Giang Nguyên rốt cuộc là có ý gì? Nghe thì đúng là thừa nhận mình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ là có vấn đề, nhưng bên trong chắc chắn cất giấu một ý khác.
Sắc mặt Chu Hạo Bình có chút cổ quái nhìn Giang Nguyên, ánh mắt chớp động, dường như không hiểu ý của hắn.