Trong ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, Giang Nguyên cười nói:
- Nhưng tôi cũng phải cảm ơn mọi người cũng đã ủng hộ tôi. Nếu mọi người đã đề cử và ủng hộ tôi vào chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, như vậy tôi nghĩ mọi người đã đồng ý tôi có năng lực đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này.
Nghe lời nói của Giang Nguyên đột nhiên thay đổi 180 độ, ánh mắt mọi người cứng lại. Quả nhiên là như vậy. Tiểu tử này rõ ràng đã chơi một chiêu lấy lui làm tiến. Chẳng qua không hiểu tại sao hắn lại nói như thế. Chu Hạo Bình liền dâng cao phòng bị.
- Nhưng nếu có người đã nói như thế, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể không quan tâm đến.
Nói đến đây, Giang Nguyên mỉm cười nhìn Chu Hạo Bình:
- Ngài nói có phải không, y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình?
Chân mày Chu Hạo Bình cau lại, sau đó nói:
- Quả thật là như vậy. Dù sao Ủy viên thường vụ cũng không phải chuyện đùa.
- À, vậy xin thưa y sư Chu…
Giang Nguyên cười nói:
- Vừa rồi y sư Chu cũng đã nói, với năng lực và thực lực của tôi chính là phù hợp với tư cách này, nhưng chức vị chuyên nghiệp thì thấp một chút. Nếu là y sư nhị phẩm nhất phẩm thì dễ làm rồi.
- Sao?
Chu Hạo Bình có chút hoài nghi, ngược lại không biết rốt cuộc Giang Nguyên đang có ý gì.
- Nếu chẳng qua chỉ là về vấn đề chức nghiệp thấp.
Giang Nguyên khẽ cười một tiếng:
- Vậy tôi thi là được phải không?
- Thi?
Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ. Có ý gì?
La Thiên Minh nghe xong, cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng dù sao ông cũng quá quen thuộc với đệ tử nhà mình, chỉ thoáng sững sờ môt chút, sau đó mắt sáng lên:
- Đúng rồi, nếu thấp thì thi lên cao là được.
- Viện trưởng, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu, nếu ba vị đã đồng ý cho tôi tham gia tuyển chọn, tôi nghĩ hẳn ba vị cảm thấy tôi có tư cách này.
Giang Nguyên mỉm cười khiêm nhường, hướng ba người nói:
- Hơn nữa, tôi được xem là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh trẻ nhất trong lịch sử, cũng là cao thủ Thiên giai tầng hai trẻ nhất, là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, năng lực và uy tín của tôi trong viện là không thể nghi ngờ.
Nghe Giang Nguyên nói, ba người Từ Khải Liễu nhìn nhau. Mặc dù tiểu tử này nói chuyện quả thật có chút kiêu ngạo, nhưng sự thật quả thật là như thế, không ai có thể chối bỏ. Đây cũng là nguyên nhân ba người bọn họ đồng ý cho Giang Nguyên tham gia ganh đua lần này.
- Với thực lực của tôi, cùng với những tình huống được nhắc đến trong Thiên Y Viện, ngoại trừ ba vị Viện trưởng Từ, hẳn không có người nào có thể vượt qua được tôi.
Chu Hạo Bình nghe đến đây, chân mày liền cau lại, đang định lên tiếng, nhưng ông còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Giang Nguyên nói tiếp.
- Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện chức cấp.
Giang Nguyên cười nói:
- Nếu thực lực của tôi không bằng những người khác, tôi cũng chỉ khiêu chiến mà thôi. Hơn nữa, tôi hoàn toàn tự tin, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
- Cho nên, tôi xin hướng Viện trưởng Từ, trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu, xin tham gia kỳ thi y sư nhị phẩm. Nếu tôi có thể thông qua, như vậy tôi có tư cách được chọn. Nếu tôi không cách nào thông qua, tôi sẽ tự động buông tha cho lần ứng tuyển này.
Giang Nguyên vừa nói xong, gương mặt mọi người đều lộ vẻ kỳ quái. Thì ra Giang Nguyên nói nhiều như vậy cũng chính là vì cái này. Nhưng kỳ thi y sư nhất phẩm, nhị phẩm nào có thể thông qua một cách đơn giản như vậy. Cho dù thiên tư Giang Nguyên phi phàm, nhưng tỷ lệ thông qua cuộc thi tương đối thấp. Còn Giang Nguyên thì mới tiến vào Thiên Y Viện được bao lâu? Cho dù là y sĩ nhị phẩm, không có mấy chục năm rèn luyện, kinh nghiệm hết sức phong phú thì khó mà thông qua.
Nhưng nếu Giang Nguyên đã đề nghị, hơn nữa nhìn biểu hiện thần kỳ của hắn trước kia, chỉ sợ tiểu tử này cũng có chút lòng tin, hoặc mắt thấy không ổn định thì chơi cú chót cũng có thể.