Dựa theo thông lệ, Giang Nguyên tấn cấp thì cũng sẽ mở nghi thức thụ hàm. Hơn nữa là vị Y sư nhất phẩm đầu tiên tấn cấp trong mấy năm gần đây, nghi thức này cũng không thể nhỏ quá. Nhưng sau đó lại là bầu Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, chồng chất như vậy cũng hơi phiền phức, bởi vì dù là việc nào cũng không thể làm quá nhỏ được...

Chẳng lẽ lại liên tiếp tổ chức hai vụ thật lớn sao?

Đối mặt với tình hình phiền phức như vậy, Y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình rất thức thời tự xin rút khỏi bầu chọn Ủy viên thường vụ... Đồng thời đưa ra đề uất hai việc có thể nhập lại thành một, vậy thì không phiền toái nữa...

Trước tư thái thanh cao như vậy của đồng chí Chu Hạo Bình, đồng chí Viện trưởng Từ Khải Liễu dành tặng rất nhiều lời khen ngợi, nhưng khi rót vào tai đồng chí Chu Hạo Bình thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ai mà không muốn tranh cái vị trí Ủy viên thường vụ kia chứ? Vất vả lắm mới gặp được cơ hội lần này cơ mà! Nếu như theo thông lệ bình thường thì nhất định phải là Thiên y sư mới có thể lên được vị trí Ủy viên thường vụ này. Đồng chí lão Chu tự biết với năng lực của mình, muốn qua được khảo hạch Thiên y sư tuy nói chỉ thiếu một chút xíu nữa, nhưng thật sự muốn vượt qua được thì vẫn tương đối khổ sở.

Cơ hội ở ngay trước mắt, có lẽ cả đời mình chỉ có duy nhất một cơ hội này để được ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, vậy mà bị Giang Nguyên ngang nhiên cướp mất. Trong tình huống này, với thanh thế Giang Nguyên bây giờ, muốn thắng hắn gần như không có khả năng.

Đồng chí lão Chu đáng thương tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cười híp mắt, bày tỏ chút lòng tốt với Giang Nguyên. Cho dù là với bề dày kinh nghiệm của lão thì cũng không muốn thật sự kết thù kết oán với một Ủy viên thường vụ tiền đồ vô lượng.

Trong lúc tranh đoạt không ai nhường ai cũng là bình thường, mình dứt khoát lui một bước, vị Ủy viên Giang Nguyên này ít nhiều gì cũng sẽ nhớ tới điểm tốt của mình.

Với sự thức thời của đồng chí lão Chu, đồng chí Ủy viên Giang Nguyên dĩ nhiên cũng chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi gì, cũng lập tức mỉm cười đồng ý...

Vì y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình đã chủ động rút lui, cho nên nghi thức thụ hàm Y sư nhất phẩm và nghi thức thăng chức của Giang Nguyên sẽ cùng lúc tiến hành.

Có điều, nếu đã không có buổi bầu Ủy viên thường vụ Hội đồng viện thì thời gian lại rất thừa thải. Mấy ngày trước Thiên Y viện xảy ra chuyện lớn phản bội Thiên Y viện, cộng thêm thân phận đặc biệt của Giang Nguyên cho nên lần này nghi thức thăng chức của Giang Nguyên có người đề xuất không thể quá mức khiêm tốn...

Lúc Liêu Long Căn đưa ra đề nghị này, Giang Nguyên hơi ngu ra... Tuy vinh dự bực này nếu không biểu dương một chút thì hơi có cảm giác áo gấm đi đêm, nhưng dường như cũng không cần phải giống trống khua chiêng mới đúng. Thời buổi này không phải đang chuộng khiêm tốn phát tài sao?

Ai ngờ, lúc Giang Nguyên đang định lên tiếng từ chối thì Từ Khải Liễu ở bên cười gật đầu nói:

- Chuyện này có thể cân nhắc...

- A?

Giang Nguyên nghe Từ Khải Liễu nói vậy thì sức mặt cứng đờ. Hắn thật sự không ngờ Từ Khải Liễu lại ủng hộ chuyện này...

Lưu Mộc Dương bên cạnh lúc này cũng mỉm cười nói:

- Tôi cho rằng phải như vậy... Giang Nguyên thân là chủ Tề Thế Đỉnh, ba ngày đã thi lên được Y sư nhất phẩm, hơn nữa còn thăng lên chức Ủy viên thường vụ, là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Thiên Y viện ta... Vào lúc này, viện ta chúc mừng một phen để phấn chấn lòng người dĩ nhiên cũng rất tốt...

Ba vị Thiên y sư đều nói vậy, dĩ nhiên những người còn lại sẽ không phản đối... Họ lập tức định nghi thức sẽ tổ chức vào ba ngày sau. Hơn nữa dù sao cũng là nghi thức lên chức Ủy viên thường vụ, cho nên theo thông lệ họ vẫn phải mời vài người đến dự lễ...

Cho nên, Giang Nguyên sửng sờ nhìn mấy đồng chí già này. Vốn chỉ là một cuộc họp đơn giản để chọn ngày, sao đột nhiên lại biến thành thương lượng tổ chức nghi thức thế nào cho long trọng, và còn phải mời những ai đến tham dự lễ...

Nhưng cho dù thế nào, mấy ngày kế tiếp, Giang Nguyên gần như đều ăn không ngồi rồi, trừ mỗi ngày ở bên ngoài gặp bao nhiêu người chúc mừng và về nhà nghe điện thoại.

Điện thoại gần như không ngừng vang lên, người ở khắp nơi gọi đến chúc mừng. Từ cặp cha mẹ không đáng dựa dẫm, cho đến ông em trai với người ngoài thì mặt lạnh như tiền còn trước mặt mình cứ cười đùa hí hửng, rồi đến ông cụ Dương ở Bắc Kinh, còn cả nữ ma đầu Cổ Môn Tôn Diệu Nguyệt... Còn cả những người có chút thân phận trong Thiên Y viện cũng gọi điện thoại đến chúc mừng...

Về sau, Giang Nguyên cũng chỉ đành ném điện thoại của mình cho Diêu Nhất Minh tự xử lý.

Mấy ngày nay Diêu Nhất Minh cũng đau đầu. Vốn sau khi ông chủ của mình lui khỏi vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, anh ta mới được nhàn rỗi hai ngày. Ai ngờ mấy ngày trôi qua, đùng một cái ông chủ mình lại nhảy lên vị trí Ủy viên thường vụ...

Vốn đây là chuyện cực tốt, rớt lên đầu ai cũng là chuyện tốt, nhưng Diêu Nhất Minh lại cảm thấy những ánh mắt đố kỵ xung quanh mình trong nháy mắt không biết nhiều thêm bao nhiêu... Hơn nưa ngay lập tức các loại giấy mời, các kiểu xã giao cũng nhiều hơn không biết bao nhiêu. Anh ta khó khăn lắm mới có thể từ chối được một tí, chỉ mong những người đó đừng để ý.

Đặc biệt là hai ngày này, nghi thức thụ hàm càng đến gần thì càng bận rộn nhiều việc, đặc biệt là ông chủ mình gần như ném hết tất cả mấy chuyện này cho mình, làm mình thật sự bận tối mắt tối mũi.

Diêu Nhất Minh nhanh chóng dựa theo ý của ông chủ xử lý nốt văn kiện cuối cùng rồi duỗi người, nhìn đồng hồ. Đã hơn sáu giờ tối, anh ta sờ cái bụng đang kêu ục ục, đứng dậy đi về phía nhà ăn.

- Haizz... Nhất Minh, giờ còn chưa ăn cơm à...

Một y sĩ từ nhà ăn đi ra, thấy Diêu Nhất Minh thì mắt sáng lên, nở nụ cười, vẫy tay khách khí chào hỏi.

Y sĩ này xưa nay không hề thân thiết vậy mà giờ lại gọi gần gũi như vậy, Diêu Nhất Minh cũng chỉ có thể vội vàng gật đầu cười, nói:

- Đúng vậy... vẫn chưa được ăn đây...

Advertisement
';
Advertisement