Mặc dù lời của ông cụ không nặng lắm, nhưng sắc mặt Giang Nguyệt Minh phát khổ, không dám nói lời nào. Y biết rất rõ, mặc dù ông cụ rất thương y, nhưng có nhiều lúc sẽ rất nghiêm túc. Bây giờ chính là lúc đó.
Giang Văn Ba bên cạnh nhìn biểu hiện của ông cụ, chần chừ một chút liền hỏi:
- Sư phụ, người vì chuyện của Giang Nguyên mà về sao?
- Đúng.
Ông cụ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy bước đến ban công, hai tay chống lan can nhìn ra biển xa, nói:
- Hai năm qua, ta vẫn luôn chờ ngày này.
Nghe ông cụ nói, sắc mặt Giang Văn Ba thay đổi, dường như nghĩ đến điều gì, im lặng một hồi liền đứng dậy, bước đến bên cạnh ông cụ, nhìn gò mà già nua của ông, chậm rãi hỏi:
- Sư phụ, người luôn biết sự tồn tại của Giang Nguyên?
- Dĩ nhiên là ta biết.
Gương mặt ông cụ vẫn không thay đổi, quay sang nhìn Giang Văn Ba, nói:
- Nếu không, con cho rằng hai ba năm qua, danh tiếng của Giang Nguyên lớn như vậy, nhưng các người một chút cũng không biết?
Sắc mặt Giang Văn Ba cứng ngắc, nhìn ông cụ, một hồi lâu mới nói:
- Sư phụ, vì sao vậy?
- Người còn trẻ, lại có kỳ ngộ, thực lực không tệ, nhưng muốn chân chính bước lên đài cao một cách hữu hiệu, nhất định phải trải qua khảo nghiệm và rèn luyện thật nhiều.
- Ngọc không mài không thành khí. Nếu để cho các người biết đến sự tồn tại của nó, nó làm sao có thể được trui rèn nữa? Ta thậm chí không tiếc dùng toàn bộ lực lượng và bố trí ở Tây Bắc, cùng với Nguyệt Minh để mài đao cho nó, chính là trông chờ nó sớm có ngày bộc lộ tài năng. Dĩ nhiên, nếu nó bị mài gãy, đó là do thực lực bản thân, vận mạng của nó chưa đủ.
- Nhưng bây giờ không phải kết quả rất tốt sao?
Đưa ông cụ xuống lầu nghỉ ngơi, sắc mặt hai cha con Giang Văn Ba có chút âm trầm, ngồi trên ban công uống trà.
- Anh lần đó thiếu chút nữa đã chết.
Hai hàng lông mày của Giang Nguyệt Minh cau lại, giọng nói có chút tức giận.
Giang Văn Ba ngẩng đầu nhìn đứa con trai út của mình, thấy sự tức giận và lãnh ý trong mắt hắn, nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Nhưng anh con không có chết.
- Nhưng…
Giang Nguyệt Minh vẫn tức tối, nhưng chỉ nói một chữ rồi ngừng lại, khẽ hừ một tiếng.
Nhìn hành động của con trai mình, Giang Văn Ba hài lòng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói:
- Đây cũng là cái giá và cũng là duyên cớ để anh con liều mạng leo lên vị trí như ngày hôm nay.
- Nếu con không muốn người ta nắm số mạng của mình trong tay, cũng chỉ có thể cố gắng nắm số mạng trong tay của mình. Mà muốn nắm trong tay của mình, nhất định phải có đủ thực lực.
Nói đến đây, Giang Văn Ba lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt Minh:
- Mấy năm qua, ba biết con không thích quản chuyện của Tuyệt Y Đường. Cho nên ba cũng không ép con quá mức. Nhưng con phải hiểu là, rất nhiều chuyện con không có đủ thực lực, sẽ là thân bất do kỷ.
Giang Nguyệt Minh chậm rãi quay đầu nhìn ra biển, một hồi lâu mới quay đầu lại, chẳng qua trên mặt không còn sự tức giận như vừa nãy, mà tràn đầy bình tĩnh, nhìn Giang Văn Ba, nói:
- Rốt cuộc tổ sư gia muốn làm gì?
- Hẳn là muốn quay về động Long Sơn Phong.
Giang Văn Ba chần chừ một chút, gương mặt toát ra vẻ cười khổ.
- Ba vốn cho là sư phụ sẽ không muốn trở về. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, chỉ sợ ông ấy vẫn không thể buông tha. Vốn Tuyệt Y Đường không thể cung cấp đầy đủ người và dụng cụ để tiến vào động Long Sơn Phong. Mấy năm qua, ông ấy vẫn cố tình giúp cho Tuyệt Y Đường có thêm nhiều sức mạnh, nhưng vẫn còn cách mục tiêu này quá xa. Dẫu sao động Long Sơn Phong vẫn thuộc quyền khống chế của Thiên Y Viện. Thiên Y Viện tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào vào trong đó, đừng nói chi là quá nhiều người và trang bị.
Nói đến đây, Giang Văn Ba lại lắc đầu cười khổ:
- Cho nên, khi anh con vừa mới xuất hiện và thể hiện tài năng, căn cứ theo tính cách của sư phụ, lúc đó ông ấy đã bắt đầu cân nhắc, tiến hành hai tay chuẩn bị. Chẳng qua ông ấy không nghĩ đến anh con lại đi nhanh như vậy, ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ anh con vừa là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, vừa là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Thậm chí trong tương lai rất có thể trở thành Viện trưởng Thiên Y Viện. Nó rất nhanh sẽ có đủ quyền lực và sức mạnh.