- Chỉ cần anh con nguyện ý giúp ông ấy, ông ấy sẽ có cơ hội một lần nữa tiến vào động Long Sơn Phong.

Nghe xong, nhìn thần sắc cổ quái và bất đắc dĩ của cha mình, Giang Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên sự tò mò, nói:

- Con biết động Long Sơn Phong. Ba, rốt cuộc năm đó mọi người đã gặp cái gì bên trong? Tại sao tổ sư gia lại còn muốn trở về?

Nghe Giang Nguyệt Minh hỏi, Giang Văn Ba liền quay đầu nhìn ra biển xa, ánh mắt trở nên mơ hồ.

- Bên trong động Long Sơn Phong, là ngục nhưng cũng là thiên đường.

Từ lúc trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Giang Nguyên làm việc cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không cần khiêm tốn như lúc trước nữa.

Đã là một trong những người chấp chưởng cao nhất Thiên Y Viện, hắn không cần dè dặt nhiều thứ. Bởi vì đã không còn ai có thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.

- Tam thúc của em vẫn còn đang bị nhốt sao?

Vừa cẩn thận ôm Tiểu Bảo đã ngủ say trong thùng nước thuốc ra, vừa nhận lấy khăn lông Diêu Nhất Minh đưa sang, bọc Tiểu Bảo lại thật kỹ rồi đưa cho Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên hỏi.

- Sau khi về nhà hôm trước, ba em cũng đã thả Tam thúc ra rồi. Nhưng bây giờ chú ấy đã trở thành người bình thường, hơn nữa cũng chỉ có thể hoạt động bên trong đại viện.

Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào lòng, dùng khăn lông lau lại toàn thân cho cậu bé, sau đó dưới sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu, mặc quần áo lại rồi bỏ vào trong chăn.

Giang Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, cười một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ áy náy nhìn Tuyên Tử Nguyệt:

- Xong hết rồi, cũng là người của mình cả

Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười vui vẻ, dùng sức gật đầu.

Giang Nguyên mỉm cười một lần nữa, sau đó móc ra mấy cái bình ngọc, cầm lấy một bình ở giữa đưa cho Tuyên Tử Nguyệt:

- Tử Nguyệt, ngày mai mang đan dược này về nhà nhé.

- Hiểu Hiểu, bình này em gửi về Bắc Kinh cho cha mẹ, bảo bọn họ một tháng uống một viên.

Dứt lời, Giang Nguyên thảy bình còn lại cho Diêu Nhất Minh:

- Được rồi, Nhất Minh, Hồng Vân Đan này là của cậu. Ở cùng tôi lâu như vậy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, mà tôi cũng không dụng tâm hướng dẫn cậu điều gì. Đây xem như chút bồi thường cho cậu.

- A!

Nhìn bình ngọc nhỏ trong tay mình, nghe thấy tên Hồng Vân Đan, sắc mặt Diêu Nhất Minh đỏ lên, bàn tay cầm bình ngọc có chút run rẩy. Là một y sĩ tam phẩm, y tất nhiên biết Hồng Vân Đan là gì. Đây chính là đan dược thượng phẩm. Giá của một viên, chỉ sợ y dùng hết điểm của mình cũng chỉ đủ đổi nửa viên. Nhưng bây giờ ông chủ lại cho y cả bình, mà bên trong lại có ít nhất mười viên.

- Trưởng ban Giang, cái này rất quý…

Diêu Nhất Minh có chút kích động nhìn cái bình ngọc trong tay. Y biết rất rõ công dụng của đan dược này đối với mình. Nếu có Hồng Vân Đan, phối hợp với những đan dược khác, việc tu luyện nội khí sẽ cao gấp mấy lần, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa sau này còn có cơ sở để tấn cấp cao hơn.

- Không đáng bao nhiêu đâu. Cậu cứ cầm đi.

Nhìn biểu hiện của Diêu Nhất Minh, Giang Nguyên mỉm cười. Cũng từ y sĩ cấp thấp đi lên, hắn rất hiểu cảm giác của Diêu Nhất Minh bây giờ, lập tức phất tay:

- Được rồi, bây giờ cậu hãy đi gọi điện thoại đến kho thuốc, bảo Trưởng ban La dựa theo tình huống lần trước của tôi, đem hai phần Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc đến.

- Vâng, trưởng ban.

Đã lâu không có bổ sung năng lượng cho Cửu Vĩ, hôm nay được Giang Nguyên truyền vào một lượng lớn năng lượng, Cửu Vĩ không ngừng huy động đuôi, nhìn Giang Nguyên trước người, nói:

- Tốt lắm, gần đây ngươi nhất định phải cố gắng, đừng lãng phí quá nhiều năng lượng, mau sớm tích trữ đến 100%. Bây giờ ta cảm giác đầu óc của mình dường như không đủ dùng.

Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Nguyên không nhịn được liền liếc mắt:


- Ngươi cho rằng ngươi là máy sao? Bổ sung đủ năng lượng là có thể chạy?
Advertisement
';
Advertisement