Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Gương mặt Lưu Mộc Dương tràn đầy giễu cợt, nhìn Giang Nguyên nói:

- Ngay cả chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ mà cậu còn có thể làm, hơn nữa còn làm rất khá, ngay cả công việc của một Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà cậu làm không được, thế cậu nói dối như vậy không cảm thấy đỏ mặt à?

- Đỏ mặt, đỏ mặt, dĩ nhiên là đỏ mặt rồi.

Bị Lưu Mộc Dương nói như vậy, Giang Nguyên liền cười khan.

- Được rồi, vậy chúng ta vào đề chính đi.

Thấy Giang Nguyên không còn giả bộ nữa, Từ Khải Liễu nói:

- Trước mắt công việc của lão Ninh và Chu Thế Dương đều do tôi, Mộc Dương và lão Liêu chia nhau gánh. Tôi thì không sao, dù sao gánh cũng không nhiều, bởi vì chủ yếu là nằm trên người Mộc Dương và lão Liêu.

- Mặc dù trong viện đều ổn định, Mộc Dương và lão Liêu phân công quản lý đều xử lý rất tốt, tương đối thỏa đáng, nhưng dù sao chuyện cũng hơi nhiều một chút. Cho nên, Giang Nguyên cậu hãy gánh bớt một ít đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Nguyên, nói:

- Mặc dù cậu còn trẻ, hơn nữa thời gian đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ không dài, nhưng thời gian cậu làm Ủy viên, rất nhiều công việc vẫn làm rất tốt. Chẳng qua cậu không để ý mà thôi.

- Chuyện lần trước, cậu xử lý không tồi. Dựa theo lời lão Liêu nói chính là có năng lực, có quyết đoán, lãnh đạo lại chu toàn.

Nhắc đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, lão Liêu rất hiếm khen người khác. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ nghe ông ấy khen có một mình Giang Nguyên.

- Đúng, lão Liêu tương đối coi trọng Giang Nguyên. Dĩ nhiên, tôi cũng tán đồng cách nhìn nhận của ông ấy.

Lưu Mộc Dương cười nói.

- Được, nếu chúng ta đã đồng ý năng lực của cậu, Giang Nguyên, việc cậu nên quản vẫn phải quản.

Từ Khải Liễu suy nghĩ một chút liền nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, tôi cảm thấy như vầy, ông hãy đem ban Giáo dục và Đào tạo đang quản lý giao cho Giang Nguyên. Ban Hậu cần và ban Ngoại giao do lão Liêu đang quản lý giao cho Giang Nguyên luôn. Cứ như vậy, ông và lão Liêu sẽ dễ thở hơn nhiều, ông cảm thấy như thế nào?

Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, trầm ngâm một chút rồi cười nói:

- Không tệ. Những công việc này lúc trước đều do lão Ninh và Chu Thế Dương quản lý. Bây giờ chia cho Giang Nguyên, hơn nữa Giang Nguyên cũng có năng lực gánh vác thứ này. Mặc dù hơi nặng, nhưng người trẻ tuổi vẫn phải nên rèn luyện nhiều một chút.

- A, Trưởng ban, lời này không thể nói như vậy. Tôi không có kinh nghiệm gì cả, ngài đem mấy công việc này đè lên đầu tôi, tôi không thể quản nhiều như vậy được.

Nghe hai người nói chuyện, Giang Nguyên quýnh lên, nói:

- Hơn nữa, tuổi tác của tôi quá nhỏ, chủ quản công việc dạy học và học viện thật sự không tốt lắm. Những lão đồng chí nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không nể mặt. Cộng thêm học viện chính là căn cơ của viện ta, tôi cảm thấy năng lực của mình thật sự chưa đủ.

Nói đến đây, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cau mày, Giang Nguyên vội vàng cười nói:

- Nếu không thì để tôi quản Ban Hậu cần và ban Ngoại giao đi. Việc dạy học và học viện vẫn để cho Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu quản?

Từ Khải Liễu mặt đầy giễu cợt nhìn Giang Nguyên, nói:

- Tiểu tử cậu đúng là biết giả bộ. Cậu sợ không thể phục chúng?

- Ban đầu tôi nghe nói, khi cậu làm Chủ nhiệm Ủy ban điều tra sự kiện Long Sơn, một số y sư nhị phẩm cũng bị cậu trấn ép xuống. Khi cậu làm Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, một mình cậu quản hết toàn viện, không ai dám không phục. Đây có được xem là không phục chúng không?

- Tiểu tử cậu bây giờ bao nhiêu tuổi? Hai mươi tám đúng không? Một tuần thông qua ba kỳ lên lên cấp y sư nhất phẩm, cậu còn không quản được học viện sao? Tôi đoán, nếu bây giờ yêu cầu người của học viện đến bỏ phiếu, đánh giá chín phần cậu chạy không thoát rồi.

Nhìn vẻ mặt trào phúng của Từ Khải Liễu, Giang Nguyên rốt cuộc không chống đỡ nổi, vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, Viện trưởng đừng bóc trần con nữa. Con làm là được rồi chứ?

Nói đến đây, nhìn thần sắc Từ Khải Liễu rốt cuộc đã tốt hơn, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy rầu rĩ, nhưng rồi không cam lòng, nói:

- Viện trưởng, bây giờ Trưởng ban Liêu không có ở đây, chúng ta điều chỉnh công việc như vậy thì không tốt lắm. Nếu không, chúng ta chờ xem ý kiến của Trưởng ban Liêu như thế nào?


- Không sao, tôi và lão Liêu cũng đã nói chuyện qua. Ngoại trừ ban Hậu cần và Ngoại giao ra, ông ấy còn định đem ban Nghiên cứu giao cho cậu luôn. Nhưng tôi cảm thấy như vậy thì nặng quá, cho nên mới lấy lại ban Nghiên cứu.
Advertisement
';
Advertisement