Từ Khải Liễu nheo mắt nhìn Giang Nguyên, nói:
- Nếu không, cậu nhận luôn cả ban Nghiên cứu nữa nhé?
Lưu Mộc Dương nhìn thấy vậy liền mỉm cười, gật đầu liên tục nói:
- Đúng vậy, ngành này mỡ nhiều lắm. Bọn họ xài tiền như nước, các loại dược vật cao cấp cần lúc nào có lúc đó. Ban Giám sát của tôi trên cơ bản cũng không quản được họ. Nếu không, cậu nhận luôn ban Nghiên cứu?
- A, không nên, không nên. Bây giờ tôi đã có ban Hậu cần và ban Ngoại giao rồi, mỡ cũng không ít. Ai mà không biết ban Hậu cần nhiều tiền. Hậu cần quản cung ứng thuốc. Ban Ngoại giao đánh giá thu được bên ngoài cũng rất nhiều. Tôi quản hai cái là đủ kiếm bát chậu tràn đầy rồi.
Giang Nguyên không ngừng bận rộn, lắc đầu liên tục, sợ bị hai người chụp đầu vào lồng.
Thấy Giang Nguyên không dám khước từ chuyện quản lý ban Giáo dục và Đào tạo nữa, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng cảm thấy yên tâm. Hai người đều biết gốc biết rễ Giang Nguyên, không ai buộc được hắn. Hắn là loại người chạy được thì sẽ chạy. Không ấp thúng vào đầu hắn là không được.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Liêu, ngày mai chúng ta sẽ mở một hội nghị mở rộng, thông báo một chút, sau đó Giang Nguyên cậu chính thức tiếp quản.
Từ Khải Liễu nói:
- Được rồi, tôi biết cậu không thích ở chỗ của tôi quá lâu. Có chuyện thì cậu về trước đi, ngày mai cậu chính thức tiếp nhận công việc được phân công.
- Vâng, vâng.
Giang Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, sau đó do dự một chút rồi nhìn Từ Khải Liễu, cười nói:
- Viện trưởng, tôi còn một chuyện nữa.
- Còn có việc gì, nói đi? Vừa lúc có Mộc Dương ở đây.
Từ Khải Liễu nhìn Giang Nguyên, cảm thấy có chút là lạ.
- Việc này…
Giang Nguyên đưa tay sờ mũi, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, cười nói:
- Là chuyện Eve. Chẳng lẽ cứ để cô ấy ở mãi trong viện chúng ta sao?
- Cô ấy ở trong viện chúng ta cũng khá nhiều ngày rồi, hơn nữa cũng đã dạo chơi gần hết thắng cảnh ở Kim Lăng. Con nghĩ cũng đã đến lúc để cô ấy rời khỏi. Nếu không, trong Thiên Y Viện chúng ta có một Huyết tộc cũng không phải chuyện hay.
Nghe Giang Nguyên nói, Từ Khải Liễu ngẩn người nhìn Giang Nguyên, sắc mặt có chút cổ quái nhìn Lưu Mộc Dương, rồi lại quay về nhìn Giang Nguyên, rốt cuộc không nhịn được cười lên:
- Tôi nghĩ chuyện này cậu muốn thế nào thì cứ như thế đấy. Tôi và lão Dương, lão Liêu không có ý kiến. Chẳng lẽ trong viện có người nói lời ong tiếng ve sao?
- Cái này…
Nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều mỉm cười cổ quái nhìn mình, Giang Nguyên nhịn không được sắc mặt đỏ lên:
- Viện trưởng, không có ai nói gì cả, chỉ là con cảm thấy trong nội viện chúng ta lại có Huyết tộc ở, quả thật không hay. Dù sao chúng ta và Huyết tộc là địch thủ trăm năm. Tổng cũng không thể để cô ấy ở mãi ở đây được. Con cảm thấy vẫn nên để cô ấy trở về.
- Ừm, vậy thì cậu để cô ấy trở về đi.
Từ Khải Liễu cố nén cười, nghiêm túc gật đầu.
Lưu Mộc Dương cũng gật đầu, tham gia náo nhiệt:
- Đúng vậy, nếu cậu muốn cô ấy trở về, cậu cứ bảo, chẳng lẽ còn ai dám ngăn sao?
- Cậu là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, một câu nói của cậu, đừng nói là Thiên Y Viện chúng ta, cho dù toàn bộ Hoa Hạ cũng không ai phản đối cậu.
- Vâng.
Giang Nguyên đưa tay sờ mũi, thấy hai trưởng bối cứ thích làm khó hắn, liền cắn răng nói:
- Viện trưởng, con không tiện nói. Ý của con là, người có thể ra mặt nói chuyện với Hầu tước Eve hay không. Dù sao cô ấy cũng là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, người ra mặt thì thích hợp hơn.
- Ý cậu bảo tôi lên tiếng đuổi cô ấy đi?
Từ Khải Liễu cười khẽ:
- Người ta dù gì cũng là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, còn tôi là Viện trưởng Thiên Y Viện, cứ như vậy mà đuổi người ta đi?
Dứt lời, Từ Khải Liễu trừng mắt:
- Giang Nguyên, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Muốn nói thì chính cậu đi nói đi. Bảo tôi đi nói, không có cửa đâu.
- Được rồi, không còn chuyện gì thì đi nhanh đi. Đừng có ở đây mà gây thêm phiền phức cho tôi.
Từ Khải Liễu phất tay, đuổi Giang Nguyên như đuổi vịt, chỉ để lại Lưu Mộc Dương ngồi to cười ha hả.
- Tức cười quá, cuối cùng thì tiểu tử này cũng phải ăn thiệt một lần cho biết.