Tuyên Tử Nguyệt nói mấy câu bên kia, sau đó quay sang nói với Eve:
- Eve tiểu thư, Giang Nguyên nói trưa nay chúng ta về viện ăn cơm. Anh ấy đã đặt cơm rồi.
- Có thật không? Giang Nguyên không bận à?
Nghe xong, ánh mắt Eve lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đúng vậy, cho nên hôm nay anh ấy cố ý dùng cơm với mọi người.
Ủy viên thường vụ mới tấn thăng Giang Nguyên yêu cầu chuẩn bị một bàn ăn, nhà ăn tất nhiên là phải tận lực, đem những nguyên liệu cao cấp nhất chuẩn bị xong, hơn nữa còn an bài đầu bếp giỏi nhất nấu nướng. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện dùng cơm, vừa trả tiền vừa trả điểm. Nhưng giảm giá cho Ủy viên thường vụ cũng khá cao. Tiền thì không bớt, nhưng điểm thì tự động giảm giá 50%.
Buổi trưa, một nhà bốn người, cộng thêm Eve và La Thiên Minh, Diêu Nhất Minh, vừa vặn bảy người một bàn.
Đối với việc ăn món gì, Eve ngược lại không quá quan tâm. Điều cô quan tâm là chuyện có thể cùng Giang Nguyên dùng cơm.
La Thiên Minh ngồi trước bàn ăn, nhìn thức ăn hôm nay, trong lòng cũng phải than thở. Mặc dù ông là y sư nhất phẩm, Ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng bảo ông đặt bàn ăn như trước mặt, ông cũng không đặt nổi.
Bàn ăn trước mặt, không nói tiền, chỉ cần nói đến điểm, các y sĩ cấp thấp rất nhiều năm cũng không kiếm đủ.
- Giang Nguyên, lần sau đừng xa xỉ như vậy. Đúng là quá lãng phí.
Bị Giang Nguyên đẩy ngồi ở vị trí chủ vị, La Thiên Minh không nhịn được mà than thở.
- La lão sư, thức ăn này rất đắt sao?
Từ trước đến giờ luôn thẳng tính, Phan Hiểu Hiểu nhìn bàn ăn với các món ăn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.
Đối với cô gái khả ái này, La Thiên Minh lắc đầu liên tục:
- Đâu chỉ là đắt, mà là rất đắt.
- Đắt bao nhiêu vậy?
Nghe La Thiên Minh nói, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được liền hỏi tiếp.
Giang Nguyên bên cạnh liền chen vào:
- Con tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng mấy ngày rồi, nhưng vì quá bận rộn, không thể nào mở tiệc chúc mừng. Hôm nay coi như chúng ta âm thầm ăn mừng, vì thế mới đặt bữa cơm phong phú một chút. Sư phụ, người cứ yên tâm mà ăn đi. Với điểm của con bây giờ, ăn vài bữa cơm như vầy cũng không làm con nghèo đi đâu.
- Được rồi, vậy thì hôm nay ta cứ yên tâm mà ăn thôi.
Nhìn biểu hiện của đệ tử, La Thiên Minh cũng biết rõ bàn ăn hôm nay đã được xếp vào hạng thổ hào của Thiên Y Viện, liền gật đầu, nhưng vẫn nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, nói:
- Nhất Minh, cậu giới thiệu cho mọi người biết một chút những món ăn này đi, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được những món ăn này là gì. Dù sao cũng rất hiếm khi được ăn.
Nghe La Thiên Minh nói, Diêu Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Sau đó chỉ vào tô canh trước mặt, nói:
- Canh này là bong bóng cá Hoàng Qua.
- Bong bóng cá Hoàng Qua?
Những người bên cạnh còn chưa có phản ứng gì, Phan Hiểu Hiểu đã cau mày nói:
- Cái này cũng bình thường mà.
- Bong bóng cá Hoàng Qua gặp rất nhiều, nhưng tô canh này chỉ dùng một cái bong bóng cá của một con cá hơn ba trăm ký.
Diêu Nhất Minh mỉm cười lắc đầu:
- Cá Hoàng Qua lớn như vậy, sản lượng đánh bắt được hàng năm trên toàn thế giới không vượt qua hai đến ba con. Dĩ nhiên, nếu vận khí không may mắn, một con cũng không có.
Nghe Diêu Nhất Minh nói, Phan Hiểu Hiểu kinh hãi kêu lên:
- Ba trăm cân? Một con Hoàng Qua bình thường chỉ có mấy cân thôi, điều này sao có thể?
- Đúng, vì vậy nó cực kỳ ít.