Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:

- Loại bong bóng cá Hoàng Qua này có tác dụng dưỡng nhan, ích khí, lưu thông máu huyết. Lát nữa mọi người hãy ăn nhiều một chút.

- Ồ, vậy tôi nhất định phải ăn nhiều một chút rồi.

Bị nguyên liệu món ăn làm cho kinh hãi, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được kêu lên, ngay cả những người khác cũng phải than thầm, thậm chí hai mắt Eve cũng hiện lên ánh sáng.

- Nấm thủy tinh và cá Phiêu hương thì tôi không cần giới thiệu nữa. Đây là đặc sản của nội viện, mùi vị rất ngon. Mặc dù bên ngoài không có, nhưng đối với nội viện ta cũng không tính là quá hiếm.

- Còn đây là rau xanh xào sợi khoai tây.

- Sợi khoai tây?

Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng nhìn dĩa sợi khoai tây rất bình thường, không nhịn được liền hỏi:

- Sợi khoai tây này tổng cũng không đến nổi đắt chứ?

Tuyên Tử Nguyệt vừa nói xong, rất nhiều người đều nhìn Diêu Nhất Minh, gương mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Thấy tất cả đều nhìn mình, Diêu Nhất Minh cười nói:

- Đây được xem là món rẻ nhất trong bàn ăn này. Bởi vì nó không cần phải trả bằng điểm, nhưng giá của nó cũng phải hơn tám ngàn.

- Cái gì? Một phần khoai tây mà đến hơn tám ngàn?

Lần này Tuyên Tử Nguyệt thật sự quá ngạc nhiên. Tuy nói cô đã gặp qua không ít những món ăn đặc biệt, nhưng dĩa khoai tây trước mặt lại có giá hơn tám ngàn, có phải hơi quá rồi không?

- Đúng, loại khoai tây này không phải do bổn viện trồng. Mặc dù mùi vị rất ngon, sản lượng hàng năm không nhiều, nhưng tổng vẫn có một ít. Cho nên không cần đổi điểm. Nó được trồng trên một hòn đảo nhỏ ở Pháp. Đất ở hòn đảo này khá đặc biệt, vì thế mới có thể trồng được loại khoai tây rất mềm này. Hơn nữa còn phải được thu hoạch một cách thủ công, được gọi là khoai tây La Porte.

- Trên hòn đảo đó có một nông trại chuyên trồng loại khoai tây La Porte này, chất lượng tốt hơn so với những nông trại khác. Sản lượng hàng năm chỉ được khoảng chừng một trăm ký lô. Nhưng trăm ký lô này cũng không bán phổ biến trên thị trường, chỉ cung cấp cho một số khách hàng đặc biệt. Ban Hậu cần của viện chúng ta cũng mua được, nhưng mua được bao nhiêu, giá cả thế nào thì tôi không biết. Nhưng theo giá của những nơi khác bán loại khoai tây La Porte này thì khoảng 500 euro một ký. Cho nên, phần khoai tây này bán với giá tám ngàn cũng là chuyện bình thường.

Nghe Diêu Nhất Minh giới thiệu xong phần khoai tây, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều tặc lưỡi hít hà. Vật này sợ rằng ngay cả đại lão ở Bắc Kinh cũng chưa chắc ăn được.

Bởi vì không có người lạ, bữa cơm ăn rất vui vẻ, rất náo nhiệt. Thông qua bữa cơm này, cảm giác hời hợt giữa Giang Nguyên và Eve cũng theo đó mà tiêu tán. Điều này làm cho Giang Nguyên rất hài lòng.

Trước khi bữa cơm kết thúc, La Thiên Minh nhìn Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, ta còn một chuyện muốn nói với con.

- Sư phụ, có chuyện gì vậy?

Giang Nguyên hiếu kỳ hỏi.

- Lần trước, trong nghi thức tấn thăng của con, Phó thủ tướng Ngô có đến, nhưng cũng không nói chuyện được với con mấy câu, nên có nói chuyện với sư phụ.

Nói đến đây, La y sư cười khổ:

- Rốt cuộc con định nhốt tiểu tử nhà ông ấy bao lâu đây?

- Chuyện này?

Giang Nguyên cau mày nói:

- Lần trước không phải đã bảo Ban giám sát ra thông báo sao? Dựa theo xử phạt của ban Giám sát, nhốt một năm.

- Ta biết, nhưng dù sao lão Ngô cũng là đích thân đến, hơn nữa còn tặng cho con một phần quà không nhỏ. Nói sau lão Dương cũng có đánh tiếng.

La lão nói:

- Ít nhiều cũng nên nể mặt họ một chút. Người ta là một trong những lãnh đạo tối cao của thế tục. Bây giờ cũng đã nhốt một tháng rồi.

Giang Nguyên thở ra một hơi, cau mày rồi gật đầu nói:

- Vậy thì bảo ban Giám sát thi hành đánh mười roi, sau đó thả đi.

- Được.

La Thiên Minh do dự một chút rồi lắc đầu:


- Tiểu tử con đúng là cố chấp.

Advertisement
';
Advertisement