- Thiên Y Viện không thể xâm phạm. Tất cả thành viên Thiên Y Viện đều có quyền được bảo vệ. Bất kỳ ai xâm phạm quyền lợi đều phải tiếp nhận hình phạt tương ứng.

Giang Nguyên nhún vai, cười khổ nói:

- Cũng không còn cách nào. Nếu phá hư quy củ, lòng người sẽ lạnh.

Nghe Giang Nguyên nói, La Thiên Minh chậm rãi gật đầu:

- Con nói đúng. Ta sẽ giải thích với lão Ngô một chút. Ta nghĩ chắc ông ấy cũng hiểu.

Bên trong một phòng giam, một người thanh niên tóc dài, ánh mắt mê mang, râu ria xồm xoàm đang ngồi một góc, lẳng lặng nhìn màn hình tivi gắn trên vách tường.

Trên màn hình đang phát tin tức. Chàng thanh niên nhìn chằm chằm hình ảnh của một ông cụ trên màn hình, ánh mắt đờ đẫn rốt cuộc đã hiện lên chút ánh sáng.

- Ông nội, sao còn chưa cứu con ra ngoài?

- Ông nội…

Vị Ngô thiếu gia thiên chi kiêu tử, từ nhò hoành hành ở Bắc Kinh, không người nào dám bất kính, bị nhốt một tháng, đúng là làm cho người ta mất hết nhuệ khí, chỉ thiếu chút nữa là không bị chứng trầm cảm mà thôi.

Trong lúc Ngô thiếu chuẩn bị rơi lệ, ngoài cửa truyền đến tiếng tíc tíc.

Ngô đại thiếu cuống quýt đưa tay dụi mắt, nhìn thời gian trên tivi, giờ này mới 2h chiều, cũng không phải giờ cơm, tại sao lại có người đến? Bình thường chỉ có giờ ba bữa cơm mới có người đến, còn không thì không có ai xuất hiện.

Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm.

Trong lòng mừng rỡ, Ngô đại thiếu nhảy từ trên giường xuống, ánh mắt đờ đẫn toát ra vẻ hưng phấn.

Thấy người mở cửa là người thường xuyên đến đưa cơm, Ngô đại thiếu run giọng hỏi:

- Có phải thả tôi ra hay không?

- Đúng, theo tôi ra ngoài.

Người này gật đầu. Khi dẫn y ra cửa, Ngô đại thiếu mới phát hiện những người bị bắt cùng với y cũng đang ở bên ngoài.

Nhìn mọi người đã ra ngoài, ai nấy đều vui mừng, nhưng trong nháy mắt cũng cả kinh, vì sao Ngô thiếu vẫn còn ở chỗ này?

- Ngô thiếu.

Đệ nhất thiếu gia Kim Lăng Lương thiếu nhìn Ngô đại thiếu, kinh hãi kêu lên.

Sắc mặt Ngô đại thiếu có chút khó coi, nhưng bất kể thế nào, một tháng qua, trừ người đưa cơm trước mắt, y chưa từng nhìn thấy người khác. Bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, trong lòng vẫn rất cao hứng.

- Đi thôi.

Người kia cũng không có tâm tư để mọi người cùng ôn chuyện cũ, trầm giọng nói một câu, sau đó sải bước về phía trước.

Đám đại thiếu cũng không có tâm trạng hàn huyên, vội vàng đi theo. Bị nhốt một tháng ở đây, mọi người sợ không thể ra được.

Mọi người đi theo người đằng trước, vòng vo mấy khúc cua, cuối cùng bước vào một căn phòng tương đối lớn. Khi vừa mới bước vào căn phòng này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

- Làm gì vậy? Không phải nói sẽ thả chúng tôi ra ngoài sao? Các người muốn làm gì?

Hoảng sợ kêu to, chư vị đại thiếu bị lột quần áo, cột vào trên mấy cột sắt.

- Tôi phụng lệnh của ban Giám sát, các vị còn thừa mười một tháng thi hành án, đổi lại thành mười roi.

Nhìn gương mặt của người trước mắt tràn đầy nghiêm túc, mọi người liền hiểu được mấy cái thứ đen đen dài dài treo trên tường là gì, chính là roi.

- Chịu mười roi xong thì có thể đi về. Ngô thiếu, chúng ta nhịn một chút đi, tổng vẫn còn tốt hơn là bị nhốt mười một tháng.

Lương thiếu cười khan an ủi Ngô đại thiếu sắc mặt đang trắng bệch bên cạnh:

- Khi tôi còn bé bị ông nội đánh nhiều rồi, không cần sợ hãi, sẽ không đau đâu.

- Đây cũng không phải là roi của ông nội anh mà. Anh có bao giờ nhìn thấy roi hình của Singapore chưa?


Giọng nói của Ngô Quân Quân có chút run lên.
Advertisement
';
Advertisement