Rõ ràng kiến thức của Ngô đại thiếu nhiều hơn một chút. Nhìn những người đàn ông cầm roi bước đến, sắc mặt một lần nữa trắng bệch, nhưng trong lòng vẫn còn ôm hy vọng. Bọn họ được thả ra trước thời hạn, bị đánh có lẽ…có lẽ chỉ là làm dáng thôi.
Bốp. A!
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng roi và tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt cắt đứt hy vọng của Ngô thiếu và chút nghi ngờ của Lương thiếu.
- Cứu mạng.
Bất kể Ngô lão nghĩ như thế nào, ít nhất vị Ngô công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh mất tích hơn một tháng đã trở lại thủ đô. Đám người Lương thiếu, nhờ phúc của Ngô công tử, sau khi chịu mười roi thì đều được khiêng về nhà.
Nhìn trên mông cháu trai bảo bối hằn mười vết roi màu đỏ bầm, Ngô nãi nãi kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh.
- Lão đầu tử, chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ? Tại sao bảo bối nhà chúng ta lại bị đánh như vậy? Người nào mà ác vậy chứ? Ai ui, tôi không muốn sống nữa.
- Lão già vô dụng ông, ngay cả cháu của mình cũng không bảo vệ được, ông làm lãnh đạo cái gì chứ? A…
Ngô đại thiếu nằm trên giường rên hừ hừ, nghe tiếng khóc của bà nội, cảm giác đau rát trên mông không chịu được, liền kêu gào thêm.
- Ông nội, đau quá. Đám người kia đúng là đáng chết, ra tay thật ác độc. Ông nội, ông phải báo thù cho cháu.
Bị vợ vừa khóc vừa mắng, Ngô lão gia tử rốt cuộc chịu hết nổi, tức giận quát lên:
- Im miệng, tất cả im miệng hết cho tôi.
Bị Ngô lão gầm lên một tiếng như vậy, Ngô đại thiếu trong nháy mắt liền ngậm miệng lại, ngay cả Ngô nãi nãi cũng sợ ngẩn người, một lát sau mới hoàn hồn lại, vừa lau nước mắt vừa gào khóc:
- Lão già vô dụng kia, cháu trai bảo bối bị đánh thành như vậy, ông còn nổi giận với tôi? Tôi không sống nổi nữa.
- Hừ, bà còn nói nữa? Còn không phải do bà quá cưng chìu nó sao? Kết quả tiểu súc sinh này người nào cũng dám chọc.
Nhìn biểu hiện của vợ, Ngô lão tức giận hét lớn:
- Mấy người đó tôi còn không dám chọc nữa là. Có thể đem được nó ra, ngay cả mặt mũi tôi cũng vứt, đi khắp nơi cầu người, các người còn ở đó mà náo lên.
- Tất cả im miệng hết cho tôi đi.
Hung hăng bỏ lại một câu, Ngô lão phất tay bỏ đi, chỉ để lại hai bà cháu mặt đầy kinh ngạc.
- Bà nội, Giang Nguyên rốt cuộc có lai lịch gì vậy?
Lần đầu tiên thấy ông nội có biểu hiện như thế, Ngô đại thiếu quên mất đau đớn, tò mò hỏi.
Ngô nãi nãi nhìn thấy Ngô lão phất tay bỏ đi, đưa tay lau nước mắt, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay sang nhìn cái mông đã được thoa cao thật dày của cháu trai, thở dài nói:
- Bảo bối, cháu đừng trách ông nội. Người mà cháu trêu chọc, thật sự không ai có thể trêu chọc nổi.
- Tuy lão đầu tử không nói, nhưng bà biết, vì cháu mà ông ấy phải đi tìm không ít người. Mấy ngày trước, bà nghe thư ký nói, ông ấy và Dương gia gia đã đích thân đến Kim Lăng. Chỗ đó ngay cả thư ký cũng không được vào. Sau đó cháu mới có thể trở về.
- Ông nội cũng đến Kim Lăng?
Nghe bà nội nói, Ngô đại thiếu mới không trách móc nữa. Vốn y còn muốn giựt dây ông nội đến đó lấy lại mặt mũi cho y. Thân là đệ nhất công tử ở Hoa Hạ, tuy Giang Nguyên có lai lịch lớn, nếu không cũng không nể mặt ông nội như vậy.
Nhưng bị đánh thành cái dạng này, nếu còn không lấy lại mặt mũi, sau này làm sao mà ngẩng đầu ở Hoa Hạ đây. Vốn y cho rằng Giang Nguyên là người của đối thủ cạnh tranh với lão gia tử, cho nên mới không nể mặt. Nhưng lại không nghĩ đến sự việc lại khác.
Bây giờ nghe qua, sắc mặt Ngô Quân Quân xám như tro tràn, cắn răng không nghĩ đến chuyện báo thù nữa.
Ngay cả mấy vị đại thiếu của Kim Lăng cùng với vị đại thiếu trong quân đội, sau khi trở về cũng không dám lên tiếng đòi báo thù. Ngô đại thiếu nghe được tin tức, sau khi mấy người kia trở về, liền bị đưa ra nước ngoài, căn bản không dám để ở trong thành Kim Lăng nữa.