- Ban Giáo dục và Đào tạo thì con không cần lo lắng. Ta sẽ giúp con xử lý ổn thỏa. Nhưng ban Ngoại giao và Hậu cần, tuy nói không phải là ban quan trọng, nhưng công việc tương đối phức tạp và nhiều. Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện, mặc dù có kinh nghiệm nhưng vẫn là tân ủy viên, con nhất định phải chú ý nhiều hơn.
Đối với lời cảnh cáo của La Thiên Minh, Giang Nguyên dĩ nhiên là cảm kích. Thấy vậy, La Thiên Minh mới thoáng yên tâm được một chút.
Ăn cơm xong, quan mới nhậm chức Giang Nguyên không dám buông lỏng. Nếu hắn đã được phân công quản lý, như vậy văn kiện và tài liệu có liên quan sẽ được Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương giao lại. Hắn cần phải tiếp nhận và tiến hành xử lý.
Trong phòng làm việc, Diêu Nhất Minh đã sớm đến trước, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.
Khi Giang Nguyên bước vào phòng làm việc, Diêu Nhất Minh cười khổ đem một chồng văn kiện đặt lên bàn cho Giang Nguyên, nói:
- Trưởng ban, đây là văn kiện mà Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu vừa gửi đến, tất cả đều phải có chữ ký của anh.
- A, nhiều như vậy sao?
Nhìn một chồng văn kiện dày cộm, Giang Nguyên không nhịn được sợ hết hồn:
- Những thứ này đều cần tôi ký tên?
- Vâng, tôi đã chỉnh sửa qua một lần. Tất cả đều cần có chữ ký của anh.
Nhìn biểu hiện không ngoài dự liệu của ông chủ, Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:
- Nhưng cũng may là hai phần năm trong đó là báo cáo của ban Giáo dục và Đào tạo, La lão đã kiểm tra và ký nháy trước đó. Anh chỉ cần xem qua một lần là được, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng văn kiện của ban Hậu cần và Ngoại giao, đại đa số phải cần anh đưa ra quyết định.
Giang Nguyên nhún vai, thở dài, sau đó vẻ mặt đau khổ ngồi vào bàn làm việc. Nhưng khi nhìn thấy một chồng văn kiện, trong đó có hai phần năm không cần hao tâm tổn sức, trong lòng mới thoáng an ủi được mấy phần. Cũng may mà hắn có một sư phụ tốt.
Thời gian kế tiếp, Giang Nguyên đắm chìm trong việc ký tên.
Khi mở văn kiện, hắn lật đến trang cuối cùng, thấy La Thiên Minh đã ký tên, liền trực tiếp viết lên chữ đồng ý hoặc phê chuẩn, sau đó ném sang một bên.
Nhưng nếu là tên của người khác, đành phải đau khổ bắt đầu lại từ đầu.
Mặc dù đã có La lão sư đỡ cho một phần, nhưng khi Giang Nguyên hoàn thành văn kiện cuối cùng cũng đã hơn 5h chiều.
Eo mỏi lưng đau, Giang Nguyên vặn vẹo hông của mình hai cái, bưng tách trà nóng Diêu Nhất Minh đưa đến, uống liền hai hớp, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
- Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Sau khi giao cho Diêu Nhất Minh phần văn kiện cuối cùng, Giang Nguyên quyết định trở về nghỉ ngơi.
Trên đường đi về, thỉnh thoảng chào hỏi người hai bên đường, mắt thấy gần đến cửa nhà, điện thoại di động liền reo lên.
Là Giang Văn Ba gọi đến.
Nếu không có chuyện gì thì Giang Văn Ba sẽ không gọi đến, mà gọi đến tất có chuyện. Giang Nguyên cau mày, sau đó nhấn nút nghe.
- Cái gì? Y sư Nguyên Bân muốn gặp con?
Giang Nguyên im lặng một lát, sau đó nói:
- Tại sao Y sư Nguyên Bân lại muốn gặp con? Nếu là găp mặt chính thức, con cần báo lại với nội viện một chút.
- Không, chỉ là gặp mặt cá nhân thôi.
Giang Văn Ba nói:
- Nếu như có thể, ngày mốt con hãy đến đảo Nam một chuyến.
- Gặp mặt cá nhân?
Nghĩ đến vị y sư cổ quái, sau này trở thành tín đồ Cơ đốc giáo thành kính, người sáng lập Tuyệt Y Đường, Giang Nguyên trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Vâng.