Hai vị Đại vu sư các hạ đi vào thủ đô thời trang dường như cũng bị môi trường thời trang ở đây tác động, vòng hoa lông chim trên đầu không biết đã biến mất từ lúc nào. Hai người đội mũ tròn nhỏ, trên người đã thay bằng bộ đồ âu tương đối bình thường khiến cho Giang Nguyên vừa bước vào mắt không khỏi sáng lên...

- Sứ giả đại nhân...

Thấy Giang Nguyên đi vào, hai vị Đại vu sư các hạ vội vàng theo thói quen cung kính đứng dậy chào hỏi Giang Nguyên.

- Ngồi đi ngồi đi...

Giang Nguyên đã quen với hành động này của hai người nên vội vàng gật đầu ra hiệu, sau đó dẫn đám Tuyên Tử Nguyệt ngồi xuống bàn bên cạnh. Đây là nước Pháp, mặc dù hai vị Đại vu sư đã thay bộ trang phục kỳ quái trên người nhưng hành động quá bất thường của hai người ban nãy vẫn hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Giang Nguyên tới đây là để nghỉ ngơi nên không muốn trở thành tiêu điểm...

Còn Phan Hiểu Hiểu lúc này chẳng kiêng kỵ gì, chạy đến ngồi xuống bàn Eve, mặt đầy tò mò nhìn từ trên xuống dưới bộ trang phục mới của hai vị Đại vu sư.

Cũng may hai vị Đại vu sư này ở bên cạnh Giang Nguyên đã lâu, cũng quen với tính cách của cô nàng này, lại biết người này có quan hệ kỳ lại với sứ giả đại nhân nên thậm chí hai người còn đắc ý đứng dậy, giang hai tay xoay vòng tại chỗ hai vòng để Phan Hiểu Hiểu nhìn rõ...

- Wao... Đúng là không tệ, thay quần áo một cái là mất ngay cái vẻ da đen nhà quê luôn...

Phan Hiểu Hiểu mặt đầy khen ngợi.

Hai vị Đại vu sư không hiểu Phan Hiểu Hiểu đang nói mình là da đen nhà quê. Chỉ thấy vẻ mặt khen ngợi của Phan Hiểu Hiểu nên trên mặt họ càng thêm đắc ý.

Đối với sự hiểu lầm thường xuyên của hai vị Đại vu sư này, Phan Hiểu Hiểu đã quen rồi. cô lập tức cảm thán nhìn Eve mặt mỉm cười bên cạnh:

- Eve, chị chọn quần áo cho họ à?

- Đúng... Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không!

Eve sớm đã thấy sự khen ngợi trên mặt Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười gật đầu nói.

- Rất trâu... Chị trâu thật ấy... Hai bộ quần áo này đã hoàn toàn thay đổi hình tượng chân đất của hai ông này...

Phan Hiểu Hiểu mặt đầy khen ngợi, nhìn Eve nói:

- Lát nữa chị nhất định phải cùng em đi dạo phố... Cũng giúp em chọn một chút nhé!

Mặc dù tiếng Hoa của Eve cũng đủ để giao tiếp nhưng cô thật sự không hiểu nổi mình có quan hệ gì với thứ động vật bốn chân sừng dài này. Nhưng cô vẫn hiểu sự tán dương và yêu của của Phan Hiểu Hiểu. Eve vốn luôn muốn tạo mối quan hệ tốt với Phan Hiểu Hiểu dĩ nhiên là nhiệt tình đồng ý với yêu cầu của Phan Hiểu Hiểu.

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cho dù thuộc chủng tộc nào thì số phụ nữ không thích dạo phố, đặc biệt là dạo phố ở Paris thật sự không nhiều...

Giang Nguyên bên cạnh dĩ nhiên không thèm để ý đến Phan Hiểu Hiểu và Eve đang thì thầm to nhỏ, chỉ mỉm cười nhận thực đơn nhân viên phục vụ đưa sang, sau khi hỏi ý kiến của Tuyên Tử Nguyệt thì dùng tiếng Pháp lưu loát chọn vài thứ bánh ngọt và các loại bánh mứt, ngoài ra còn chọn một bình hồng trà...

Về trà, Giang Nguyên không định bình phẩm, nhưng không thể không nói bánh ngọt ở đây tương đối ngon. Chí ít Tiểu Bảo đã ăn rất vui vẻ. Hơn nữa ở đây ánh mặt trời ấm áp, ăn bánh ngọt mềm xốp, tỉnh thoảng nhàn nhã hớp một ngụm hồng trà, điều này khiến Giang Nguyên rất là hài lòng.

Đàn bà là loài sinh vật tương đối cố chấp với việc shopping, đặc biệt là Phan Hiểu Hiểu. Mọi người chưa ngồi được một tiếng đã bị Phan Hiểu Hiểu hối ra ngoài shopping.

Đứng trên con phố Avenue des Champs-Élysées nhìn bảng hiệu tầng tầng lớp lớp cùng với dòng người nối đuôi nhau không dứt, Giang Nguyên hít một hơi thật sâu...

- Đúng là lâu lắm không tới rồi...

Phan Hiểu Hiểu sớm đã kéo Eve xông vào các cửa hàng quần áo, chỉ còn Tuyên Tử Nguyệt dắt Tiểu Bảo đứng bên cạnh hắn, nhìn mấy bảng hiệu trước mặt, sau đó cười cười chỉ vào cửa hiệu Phan Hiểu Hiểu đang xông vào, cười nói:

- Chúng ta cũng đi xem một chút chứ?

- Được rồi... Đi!

Giang Nguyên mỉm cười cười, sau đó đưa tay nắm bàn tay kia của Tiểu Bảo, hai người lớn một trẻ nhỏ chậm rãi bước sang bên kia. Diêu Nhất Minh xách túi, đi đằng sau hai bước, trên mặt là nụ cười khiêm tốn và cung thuận.

Lúc Giang Nguyên bước vào trong cửa hàng, trong cửa hàng đối diện, một người đàn ông trung niên anh tuấn tóc vàng chậm rãi bước ra, gã khẽ cau mày nhìn một cái rồi biến mất trong cửa hàng đối diện. Ánh mắt sắc bén lóe lên tia kinh ngạc, lầm bầm nói:


- Chẳng lẽ hắn thật sự không chết?
Advertisement
';
Advertisement