Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Một cô gái xinh đẹp tóc dài mày đỏ, dáng người bốc lửa cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên dừng bước liền nhìn theo ánh mắt của người đàn ông. Trong mắt cô lóe lên tia đố kỵ, sau đó yêu kiều nói:

- Ồ... Honey, chẳng lẽ anh không thích em nữa à? Bắt đầu thích phụ nữ khí chất phương Đông rồi sao?

- Dĩ nhiên là không... Lisa của anh... Cả đời này anh chỉ yêu mình em...

Nghe thấy giọng bất mãn và hờn dỗi của bạn gái, tia kinh ngạc trong mắt người chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt liền thay bằng nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái tóc đỏ, ngọt ngào nói:

- Đi... Chúng ta qua bên kia xem thử, xem có thể nhìn thấy cái túi nào hợp với em không nhé!

- Ôi... Tốt quá, honey, anh đúng là tốt với em quá...

- Honey... Anh thấy cái túi này thế nào?

Lisa khoác một cái túi lên vai trái, đứng trước gương, đưa tay tạo dáng đánh giá một lúc, sau đó liền xoay người nhìn người đàn ông tóc vàng sau lưng, tạo dáng đứng mê người, cười ngọt nói.

Người đàn ông tóc vàng cũng mỉm cười nhìn nhìn, sau đó nói:

- Ừ... Cũng không tệ lắm... Nhưng honey, anh đề nghị chúng ta có thể chọn thêm, sau đó em lại thử thêm vài cái...

Nghe người đàn ông tóc vàng nói vậy, mắt Lisa sáng lên, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, nhảy đến hôn mạnh lên mặt người đàn ông tóc vàng một cái:

- Honey, yêu anh chết đi được..

- Đi đi đi đi...

Dứt lời, người đàn ông gật đầu nói với nhân viên bán hàng bên cạnh:

- Lấy thêm mấy cái túi đến đây để Lisa xinh đẹp nhất của tôi chọn!

- Vâng, thưa ngài...

Hiếm khi gặp một đại gia hào phóng như vậy, dĩ nhiên nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu.

- Được rồi... Lisa, em cứ ở đây từ từ chọn, anh ra ngoài gọi điện đã... Anh sẽ quay lại ngay, em chọn túi đi, chắc chắn anh sẽ ngắm lại, xem nó có xứng với Lisa xinh đẹp nhất của anh không...

Cặp mắt của người đàn ông tóc vàng dịu dàng và tà mị, nụ cười và giọng nói đầy từ tính khiến Lisa mê mẩn.

- Được... Honey, em ở đây chờ anh.

Người đàn ông tóc vàng thấy Lisa dồn toàn bộ sự chú ý vào mấy cái túi nhân viên bán hàng đưa đến thì liền không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, người đàn ông tóc vàng nhanh chóng lấy một chiếc kính đen đeo lên mặt, sau đó khẽ rụt cổ một cái, khi chất toàn thân lập tức thay đổi rất nhiều. Sau đó y chậm rãi bước nhanh sang cửa hàng có bóng dáng khiến y chú ý vừa bước vào ban nãy.

Cửa hàng này là một cửa hàng quần áo tương đối nổi tiếng, người bên trong rất nhiều, đang chen nhau mua đồ.

Bên trong đầy những người phương Đông da vàng tóc đen đi du lịch theo đoàn đang mua đồ khiến y hơi khó tìm được mục tiêu. Người đàn ông tóc vàng không kìm được thấp giọng mắng một tiếng:

- Cái đám Trung Quốc chết tiệt này, chẳng lẽ ở nước các người không có quần áo để mua à?

Mặc dù chân mày người đàn ông tóc vàng hơi nhíu lại nhưng vẫn khiêm tốn đi giữa đám đông, cẩn thận nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng khá quen thuộc kia.

Y tin, đối phương không thể rời đi nhanh như vậy... Đối phương cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh có một người phụ nữ, hơn nữa còn có một đứa trẻ. Chỉ cần phụ nữ phương Đông bước vào đây thì không thể nào rời đi trong nửa tiếng đồng hồ.

Đúng như những gì y nghĩ, hai phút sau, trước một giá đồ, y đã thấy bóng dáng người phụ nữ kia, còn trên ghế sa lon bên cạnh, bóng lưng quen thuộc kia lúc này đang ngồi trêu chọc đứa trẻ ban nãy.

Y im lặng tiến đến gần bóng dáng kia, cách khoảng hai ba mét, trông có vẻ đang ngắm quần áo nhưng lỗ tai thì vô tình run lên.

- Tiểu Bảo ngoan... Đừng làm phiền dì Hiểu Hiểu, đợi lát nữa ba đưa con đi mua đồ chơi... Mua những món thật đẹp nhé...

Nghe giọng nói từ cách đó không xa truyền đến, cơ thể người đàn ông tóc vàng hơi run lên.

- Là hắn... Hắn vẫn chưa chết!

Trong mắt người đàn ông tóc vàng lóe lên tia tàn khốc, nhưng không hề có hành động gì. Y chỉ đứng đó, giống như đang lơ đãng đánh giá những bộ y phục xung quanh.

Advertisement
';
Advertisement