- Chị Tử Nguyệt... Chị cảm thấy bộ này như thế nào?

- Ừm... cũng được...

- Em mặc đẹp lắm!

- Giang Nguyên... Anh thấy sao?

- Rất đẹp...

- A... được. Nhưng bộ này cũng rất đẹp... Toàn chị Eve lựa giúp em đấy... Em cũng rất thích...

- Mua, mua, mua!

- A... Tốt quá rồi... Chị Tử Nguyệt, bộ chị đang mặc cũng được, rất hợp với chị... Mua đi...

- Ừm... Chị cũng thấy hình như cũng được...

- Mua, mua hết... Gói lại hết đi... Xem thử còn thích gì nữa... Eve, em có thích gì không?

Nghe mấy nam nữ kia trò chuyện với nhau, tia cổ quái trong mắt người đàn ông tóc vàng càng đậm hơn, sau đó như vô tình quay người lại, sau khi nhìn xung quanh hai cái liền chậm rãi đi ra ngoài.

Hai cô gái Trung Quốc, một cô gái phương Tây, y phục và trang điểm đều tương đối bất phàm... Chuẩn bị mua những bộ quần áo ít nhất cũng hơn 30.000 Euro, hơn nữa còn chuẩn bị mua nhiều hơn nữa... Những cô gái xinh đẹp kinh người này hình như đều có quan hệ tương đối thân mật với hắn. Hơn nữa bên cạnh hắn còn mang theo một vệ sĩ hoặc thư ký.

Người đàn ông tóc vàng đi ra ngoài cửa, mắt híp lại, lẩm bẩm:

- Tên này chẳng những thật sự không chết mà còn có tiền như vậy... Hắn kiếm đâu ra nhiều tiền thế? Tất cả tiền đều ở chỗ mình mới đúng... Sao hắn có thể có nhiều tiền như vậy?

- Chẳng lẽ... đồ thật bị hắn lấy rồi? Tất cả mọi người đều chết, cho nên một mình hắn phát tài? Đáng chế!

Trong mắt tên đàn ông tóc vàng lóe lên tia lạnh lẽo, đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm mình, sau đó cười khẽ một tiếng:

- Cục cưng à, mặc dù tao rất không muốn gặp lại mày, nhưng giờ gặp lại mày, tao thật sự rất vui.

Sau khi đi dạo ở Avenue des Champs-Élysées dạo suốt một buổi chiều, cuối cùng các người đẹp cũng hài lòng quay về khách sạn. Sau lưng các cô, hai vệ sĩ Địa giai ngoại viện lúc này trong tay mỗi người xách bảy tám cái tuối đang đi theo sau.

Nhìn vẻ vui vẻ của các cô, trong lòng Giang Nguyên vừa vui lại vừa xót... Loài sinh vật phụ nữ này, đúng là thích shopping, cứ đụng đến nó là không biết tiết chế... Một buổi chiều mình đã xài mất cả triệu, đây là Tuyên Tử Nguyệt còn rất tiết kiệm giúp mình rồi đấy.

Ngẫm lại mình chỉ còn hơn năm triệu rưỡi, trong lòng thầm thở dài. Cũng may chuyện shopping đã tạm thời chấm dứt, sau này cho dù có mua đồ nữa chắc chỉ mua vài thứ linh tinh lặt vặt, không giống như hôm nay, một buổi chiều xài mất cả triệu bạc.

Cũng may là ngoại trừ mua sắm cá nhân ra, những chi phí khác đều có Thiên Y viện thanh toán, nếu không chuyến hành trình thế này, e là năm triệu của mình không chống đỡ được mấy ngày.

Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng Giang Nguyên hơi bình tĩnh lại, chẳng qua trong lòng chỉ thầm buồn bã một chút. Ngày hôm qua mới mua một căn biệt thự, xài gần ba chục triệu. Quỹ cứu trợ ngay lập tức bị móc sạch tài khoản, nếu không mau chóng kiếm chút tiền bổ sung vào, e là mỗi ngày Mã Tiểu Duệ đều sẽ gọi điện đến làm phiền mình.

- Phù... Làm sao đây, làm sao đây?

Giang Nguyên tính toán, nếu còn không được thì chỉ có thể rút ở Thiên Y viện thôi. Mình là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, lương hằng năm cũng tương đối cao. Ứng trước rồi từ từ trả. Hơn nữa điểm của mình cũng còn khá nhiều, đem ít điểm đổi thành tiền chắc cũng ứng phó được một thời gian.

Có điều, làm như vậy hình như cũng hơi mất mặt... haizz...

Giang Nguyên đáng thương đang tính toán, nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra vẻ buồn bã, chỉ cười híp mắt ôm Tiểu Bảo, trêu chọc nói:

- Haizz... Được được được, con muốn xem sư tử, ngựa vằn... Đều được...

- Cái gì? Con muốn xem động vật di cư? Sao con biết cái thứ này chứ?

- Xem tivi? Trong tạp chí thế giới động vật? Rất đẹp? Mấy chục ngàn con linh dương đầu bò chạy lung tung khắp nơi? Còn có cả cá sấu?

Nghe Tiểu Bảo nói vậy, Giang Nguyên không kìm được choáng váng. Sau đó nháy con mắt, nói:

- Cái đó, Tiểu Bảo à... Động vật di cư giờ chưa tới lúc, giờ mới tháng ba, động vật di cư đó phải đợi đến tháng 7 tháng 8...

Advertisement
';
Advertisement