Lần này sáu vệ sĩ đi cùng nhóm Giang Nguyên là những người rất có kinh nghiệm. Trước khi mọi người chuẩn bị đi ngủ họ đã chuẩn bị xong thuốc xịt muỗi và thuốc chống côn trùng, diệt hết các côn trung xung quanh lều trại một lượt.
Giang Nguyên lúc này chưa muốn ngủ, đang ôm Tiểu Bảo nằm trên nóc xe jeep, hai cha con vui vẻ ngắm những ngôi sao lấp lánh trên đầu.
- Khi đó, ba và các chú các bác kia cũng vậy, trên thảo nguyên đuổi linh dương, săn thỏ... Sau đó cũng nướng ăn như vậy. Khi đó, ba của con... Bác Bảo Cường của con, uống rượu lợi hại nhất...
- Wao, còn lợi hại hơn ba sao?
Tiểu Bảo tò mò nói.
- Đúng vậy... Còn lợi hại hơn cả ba.
Giọng Giang Nguyên khàn khàn một chút, gật đầu tiếp tục nói:
- Bác Bảo Cường của con khi đó còn cứu mạng ba...
- Một mình bác ấy đánh ba bốn người, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Nói đến đây, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy dường như khóe mắt của mình dường như có thêm thứ chất lỏng âm ấm, lúc này đang chậm rãi chảy xuống gò má mình. Hóa ra... bất giác mình đã lệ nóng lưng tròng.
Sau khi nằm im một lúc lâu Giang Nguyên mới đứng dậy nhẹ nhàng bế Tiểu Bảo đã ngủ say lên, sau đó đi đến lều vải, đặt Tiểu Bảo vào trong túi ngủ rồi mới chậm rãi đi ra khỏi túi ngủ.
Giờ đêm đã tương đối khuya, bên cạnh đống lửa chỉ có Eve, hai vị Đại vu sư. Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đã quay về lều vải nghỉ ngơi. Ở một đống lửa cách đó không xa có một cao thủ ngoại viện đi theo cùng cùng với hai vệ sĩ kiêm tài xế đang ngồi tán gẫu, vừa gác đêm.
- Sao vẫn chưa ngủ?
Giang Nguyên ngồi xuống bên đống lửa, tùy ý nói.
- Huyết tộc là sinh vật thích sống về đêm... Chẳng lẽ anh không biết sao?
Eve lãnh đạm trả lời.
Giang Nguyên khẽ cười một tiếng, nói:
- Thích sống về đêm, lẽ nào không cần phải ngủ sao? Anh thấy là do chênh lệch thời gian nên em chưa thích ứng được đấy?
- ... Anh biết rồi còn nói?
Eve khinh thường liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái.
Giang Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn về phía hai vị Đại vu sư đang nhắm mắt dưỡng thần, dùng thổ ngữ nói:
- Sao? Hai vị cũng chưa đi nghỉ à? Chẳng lẽ vừa mới quay về cố hương nên bất an mất ngủ sao?
Nghe giọng của Giang Nguyên, Đại vu sư Poragu và Draco đều chậm rãi mở mắt ra. Hai tháng ở cùng nên hai người đã hiểu tính cách của vị sứ giả đại nhân này. Họ cũng không cần như trước kia, lúc nào cũng lễ độ cung kính.
Sau khi hai người nhìn nhau một cái, trên mặt Poragu nở nụ cười cổ quái nói:
- Thảo nguyên tối nay không được yên bình!
- Không yên bình?
Chân mày Giang Nguyên khẽ nhướn lên, ngạc nhiên nói:
- Là sao?
Draco ở bên lắc đầu, giải thích:
- Chúng tôi cảm thấy trong thảo nguyên đêm nay dường như rất không yên bình. Phía xa có tiếng quạ kêu loạn, có một vài côn trùng đang phát ra những âm thanh cảnh báo...
- Trong thảo nguyên có vài kẻ ngoại lai không được hoanh nghênh...
Poragu chậm rãi bổ sung nói.
- Kẻ ngoại lai không được hoan nghênh?
Giang Nguyên ngẩn người, sau đó cả cười, nói:
- Là đang nói chúng ta sao?
- Không, không phải chúng ta... Là có những người khác...
Poragu lắc đầu, trong mắt lóe lên tia khác thường, nói:
- Bọn chúng ở cách đây không xa.