Nhưng, cũng vừa khéo nằm ngoài cảm giác của chúng ta mà thôi.

Nghe hai người nói, ánh mắt Giang Nguyên hơi lạnh lẽo. Eve ở bên mắt hơi híp lại, đột nhiên mỉm cười, nói:

- Bóng đêm chính là địa bàn của Huyết tộc bọn em....

- Không...

Hai vị đại vu sư lúc này nhìn nhau một cái, cũng nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:

- Ở đây, cho dù ban ngày hay ban đêm đều là nơi của chúng tôi...

Đêm càng lúc càng khuya, khi một đống lửa trong số đó dần tắt thì gần như tất cả mọi người đều trong lều vải nghỉ ngơi, chỉ còn hai lão già trông có vẻ nhà quê đang ngồi gác đêm trước đống lửa cuối cùng.

Có điều, rõ ràng hai ông già nhà quê này đang lười biếng, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, nhìn giống như là ngủ.

- Không phải chứ? Đám này vô ý đến thế sao?

Ở phía xa, hai người lẳng lặng nằm trên một sườn núi nhỏ, cầm ống dòm quan sát doanh trại.

- Không sai.

Một người mũ đội đầu đen có hồng ngoại nhìn ban đêm nhìn mấy bóng dáng màu đỏ nhạt trong ống kính, hừ giọng nói:

- Tất cả mọi người ở trong lều ngủ, bên ngoài chỉ còn lại hai lão già, không còn ai khác...

- Haha... Xem ra lần này chúng ta thật sự đã làm quá rồi, sớm biết như vậy thì cho một đội tới là đủ rồi...

Hai người khẽ cười, sau đó tiếp tục đợi những người khác tới.

Cuối cùng, một tiếng sau, trong tai nghe của họ truyền đến tin tức.

- Johnny tiên sinh đối phương trên căn bản không có phòng bị gì, trừ hai người da đen dẫn đường ra, những người còn lại có lẽ giờ đều đã ngủ...

Nhìn người đàn ông tóc vàng mặt mày nghiêm trọng trước mặt, hai người cung kính thấp giọng hồi báo.

- Ồ? Bọn họ không có vệ sĩ gác đêm à?

Nghe hai người hồi báo, Johnny hơi chau mày một cái, nói.

- Đúng... Chúng tôi vừa mới quan sát, trừ hai lão già da đen ra, những người khác đều đã vào trong lều.

Hai lính đánh thuê trầm giọng đáp.

Thấy hai người xác nhận, chân mày Johnny càng nhíu chặt. Là thành viên của Cô Lang trước kia, mặc dù không phải thành viên tác chiến nhưng gã vẫn hiểu rõ thực lực từng thành viên Cô Lang. Trong tình huống thế này, Giang Nguyên là thành viên tác chiến của Cô Lang sao có thể sơ suất đến như vậy? Thậm chí còn không có cả vệ sĩ?

Johnny không an lòng, lấy ống nhòm hồng ngoại nhìn đêm nhìn về phía doanh trại phía xa xa...

Sau khi nhìn vài lần, cuối cùng gã cũng xác nhận, ngoài hai bóng người ngồi cạnh đống lửa thì trong mỗi lều vải đều có phản ứng nhiệt năng.

- Các người xác định trong doanh trại không có gì khác thường chứ?

Mặc dù trong lòng đại khái đã an tâm, nhưng Johnny vẫn xác nhận thêm lần nữa.

- Đúng vậy. Johnny tiên sinh, chúng tôi có thể khẳng định, xin ngài hãy tin vào thực lực của chúng tôi.

Hai lính đánh thuê trầm giọng nói.

Thấy hai người xác nhận như vậy, một người đàn ông cao to tóc ngắn màu nâu ở bên lúc này cũng trầm giọng nói:

- Johnny, Ảnh Báo chúng tôi không phải ngày đầu tiên ra ngoài lăn lộn. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh hợp tác với chúng tôi. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm thỏa đáng chuyện này.

- Ừm...

Johnny chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía người đàn ông cao lớn, trầm giọng nói:

- Chú ý, cố gắng khống chế tình hình, giảm thiểu số người bị thương. Chúng ta cần cố gắng bắt được nhiều tên còn sống.

- Dĩ nhiên!

Tên đàn ông cao to tóc nâu cười gằn nói:

- Yên tâm, bọn chúng sẽ không thoát được một ai đâu!

Ban đêm, trên đồng cỏ có rất nhiều người ẩn núp và săn mồi. Từng thân ảnh màu đen xẹt qua trong bóng tối, nguy hiểm và kinh khủng.

Advertisement
';
Advertisement