Đột nhiên nhìn thấy cô gái tóc vàng thế vào vị trí của Tom, tay Johnny không nhịn được phát run. Y có thể nghe được thanh âm Tom rơi xuống đất sau lưng, dường như hơi xa.
Cô gái tóc vàng trước mắt có lai lịch như thế nào? Tại sao có thể đánh bay một người nặng 180 pounds một cách nhẹ nhàng như vậy?
Cô gái này là người sao?
Thấy đối phương đột nhiên quay đầu nhìn mình, Johnny rốt cuộc cũng nhìn rõ hình dạng của đối phương, chỉ cảm thấy da đầu căng ra, khẩu súng rơi xuống đất.
- Làm sao có thể?
Trong đầu của y chỉ còn lại suy nghĩ này. Cô gái tóc vàng này rõ ràng là cô gái đi cùng với John hôm đó, nhìn qua rất yếu đuối, thậm chí làn da còn hơi nhợt nhạt giống như không khỏe, nhưng sao có thể...
Lúc này, Johnny chỉ cảm thấy bên người có tiếng gió vang lên. Sau đó lại xuất hiện thêm hai bóng người khiến người ta hít thở không thông.
Đây là hai bóng người cường tráng, hơn nữa còn tràn ngập mùi máu tanh. Từ tiếng thở của bọn họ có thể cảm giác được sát khí nặng nề của đối phương.
Trong lúc y đang bị sát khí kinh khủng này bao phủ, cả người nhũn ra như muốn ngã xuống đất, đột nhiên hai bóng người cao lớn chậm rãi rút xuống, chỉ còn hai lão già lùn thấp.
Khi đầu óc của y hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên cảm thấy cổ mình căng ra, giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, cả người bay lên trời.
Mặc dù y không thể thở được, thậm chí còn có khả năng bị đối phương bóp gãy xương cổ, nhưng y vẫn cảm nhận được bên tai truyền đến tiếng gió.
Lúc này, trong đầu y lại xuất hiện một ý niệm khác. Tại sao lại chạy nhanh được như vậy?
Khi suy nghĩ này còn chưa kịp mất đi, y liền cảm giác cổ mình như được thả lỏng, sau đó té mạnh xuống đất. Trước mặt y đang có một đôi chân. Vất vả ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ chủ nhân của đôi chân này, ánh sáng bỗng nhiên sáng lên, sau đó chiếu vào mặt y.
Sau đó nghe được đối phương kêu lên một tiếng “A”.
- Johnny.
Giọng nói này chỉ thoáng dừng lại một chút, sau đó gọi thẳng ra tên của y. Hơn nữa còn rất quen thuộc, mang theo chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
- John?
Johnny hít sâu hai hơi, cố gắng bò dậy, sau đó nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Giang Nguyên mỉm cười nhìn người đàn ông đang kinh hoảng trước mặt mình, thậm chí còn đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo của đối phương, cười nói:
- Johnny, anh có biết là tôi rất nhớ anh hay không?
Nghe giọng nói này, cảm nhận được sự vui mừng trong đó, nhưng Johnny một chút cũng không cảm thấy vui, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
- John, mấy năm qua cậu đi đâu vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết?
- Chết? Đúng vậy, vốn đã chết hết.
Giang Nguyên cảm thán lắc đầu, cười nói:
- Nhưng cuối cùng cũng vẫn không chết được. Xem ra đã để anh thất vọng rồi.
- Không, John, tôi vẫn luôn chờ cậu, chờ mọi người trở lại.
Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt đang gượng cười của Johnny lộ ra thần sắc kinh hãi:
- John, đừng trách tôi. Tất cả mọi người đều nói các người đã chết hết. Tôi...tôi cũng chỉ có thể rời đi. Nếu tôi biết cậu còn sống, nhất định sẽ chờ cậu.
- Có thật không?
Nhìn Johnny mà mình ngày nhớ đêm mong, ý cười trong mắt Giang Nguyên càng lúc càng nhiều, lắc đầu nói:
- Nhưng, Johnny, thật ra anh có đợi tôi hay không cũng chẳng sao. Tôi cũng không trách anh.
- Không trách tôi? John, tôi biết cậu là người thông tình đạt lý nhất. Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem hết tiền của tôi, của Cô Lang đưa cho cậu.
Johnny kích động nói.
- Đúng vậy, anh không đợi tôi, tôi không trách anh. Nhưng, Johnny, anh quên mất luật sắt của Cô Lang rồi.
Giang Nguyên lẳng lặng nhìn gương mặt giả bộ kích động nhưng rồi trong nháy mắt ngưng trọng lại trước mặt mình, chậm rãi nói:
- Anh xem như người chủ quản tiền bạc của chúng tôi. Anh nên biết, mỗi một tháng sẽ chuyển một khoản tiền cho người thân của anh em trong đội.
Nghe Giang Nguyên nói, thân hình Johnny bắt đầu run lên.
Y hoảng sợ nhìn chàng thanh niên trước mặt. Lần này y mang người đến muốn tiêu diệt đối phương, ngoại trừ lấy được vật kia, điều còn lại chính là giải quyết hậu hoạn. Y biết rất rõ tác phong của Cô Lang, biết được chàng thanh niên trước mặt không chết, cả đời này của y chỉ sợ sẽ ngủ không yên.
Nhưng không ai ngờ.