- John, đừng giết tôi. Tôi...tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng xung quanh, còn có cô gái nắm cổ mình bay hơn hai trăm thước và hai lão đầu ốm nhom ốm nhách, trong lòng Johnny run lên.

Rõ ràng, hai mươi mấy thuộc hạ của Tom là do cô gái tóc vàng và hai lão giả này giết chết. Đối mặt với lực lượng còn kinh khủng hơn so với Cô Lang năm đó, y một chút cũng không muốn trêu chọc đối phương.

Giang Nguyên khẽ cười, nói:

- Johnny, đừng ngây thơ như vậy. Chẳng lẽ anh lăn lộn bên ngoài lâu như thế, ngay cả quy củ này cũng không hiểu sao?

- John.

Johnny có chút lắc đầu tuyệt vọng, nhìn Giang Nguyên, nói:

- Nếu như cậu không đồng ý bỏ qua cho tôi, cậu tuyệt đối không lấy được một phân tiền nào từ tôi.

- Yên tâm đi, anh sẽ sớm giao tiền cho tôi thôi. Nhưng tôi đề nghị anh nên chủ động một chút.

Nói đến đây, Giang Nguyên cau mày, nói:

- Như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt.

- John, cậu đừng ép tôi.

Nhìn gương mặt thản nhiên của Giang Nguyên, trong lòng Johnny chợt trầm xuống. Y biết rõ sự giễu cợt trong mắt đối phương là gì. Xem ra, yêu cầu của y chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Giang Nguyên khẽ cười, không nói lời nào. Đối với Thiên Y Viện mà nói, một ly Hoặc Tâm Trà là có thể khiến người ta nói ra bí mật trong lòng. Ngay cả những người tâm trí kiên định nhất cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của thiên phú Mê hoặc.

Cho dù không cần Hoặc Tâm Trà, có Draco và Portugo ở đây, sử dụng một ít bí pháp của bộ lạc Vu sư, muốn khai thác một số điều cần biết cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Johnny nhìn cô gái tóc vàng bên cạnh, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt đối phương rất kỳ lạ. Còn hai lão già kia nữa, ánh mắt màu xanh, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong lúc y còn đang muốn tranh thủ bảo toàn mạng sống, Giang Nguyên đã không còn kiên nhẫn, nhìn sang Diêu Nhất Minh, nói:

- Để tự anh ta nói ra đi.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh cung kính đáp.

Nhìn theo bóng lưng của Giang Nguyên, gương mặt Johnny hiện lên sự kinh ngạc. Y thật sự không hiểu tại sao John lại giao y cho người khác.

Nhưng rất nhanh y liền biết được nguyên nhân tại sao.

Trước mặt đám cao thủ, một người tay trói gà không chặt như y, cho dù muốn cắn lưỡi tự vận, ít nhất sẽ không để lại cho Giang Nguyên bất kỳ cơ hội nào, nhưng phát hiện mình còn chưa kịp thực hiện, cằm liền bị người ta bóp chặt, sau đó đổ vào một thứ chất lỏng nhàn nhạt.

- Thuốc nói thật?

Trong đầu Johnny lóe lên suy nghĩ này, bắt đầu ra sức giãy dụa. Y biết rất rõ thuốc nói thật sẽ tạo thành hậu quả gì đối với não của mình. Sau khi dùng xong, không chết thì cũng ngu.

Nhưng cằm của y bị đối phương nắm chặt, chẳng khác nào gọng sắt, mặc cho y giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng.

Ực! Sau khi đổ thứ chất lỏng trong ly vào miệng, ý thức của Johnny bắt đầu trở nên mơ hồ.

- Chó má...

Chỉ kịp mắng một câu không cam lòng xong, Johnny trực tiếp hôn mê.

Gió lạnh thổi qua mặt, cảm giác lành lạnh khiến cho Johnny cảm thấy run rẩy. Ánh mặt trời chói mắt không hề mang lại chút cảm giác ấm áp nào cho y cả. Y rụt cổ lại, sau đó dùng sức mở mắt ra, ánh mắt có chút mê mang, mơ hồ nhìn chung quanh.

Tại sao thế giới này lại đảo ngược?

Rất nhanh y liền nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ lại sau khi mình bị cho uống một ly thuốc nói thật, có người đã hỏi mình nhiều vấn đề. Sau đó y một chút kháng cự cũng không có mà nói hết.

Nhớ đến điều này, trong lòng Johnny liền cảm thấy ảo nảo nhưng rồi cũng cảm thấy mừng. Y không có chết, thậm chí ý thức cũng vẫn còn rõ ràng. Chẳng lẽ tên John đáng chết đó không cho y uống thuốc nói thật sao?

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến y rất nhanh tỉnh hồn lại.

- Bây giờ mình đang ở đâu vậy?

Cố gắng quay đầu nhìn chung quanh, lúc này Johnny mới phát hiện không phải là thế giới bị đảo ngược mà là y nằm vắt vẻo trên một nhánh cây.

- Tên John đáng chết kia?

Advertisement
';
Advertisement