Johnny cố gắng giãy dụa, nhưng phát hiện bản thân một chút khí lực cũng không có.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Johnny thở hổn hển, phát hiện chóp mũi có mùi máu tanh truyền đến, theo bản năng quay sang nhìn theo hướng có mùi máu tanh, chỉ thấy dưới cây đại thụ có một đống máu tươi.
Johnny nhìn đống máu tươi, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, còn có cổ tay ướt nhẹp, rốt cuộc cũng ý thức được điều gì. Gương mặt đang tái nhợt lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, bắt đầu hô to.
- Cứu mạng, cứu mạng.
Giọng nói yếu ớt không truyền đi được bao xa, bị gió thổi tan. Bốn phía yên tĩnh, một chút phản ứng cũng không có.
Johnny hoảng sợ nhìn đống máu càng lúc càng nhiều, không cam lòng hô to lần nữa.
- Cứu mạng, cứu mạng.
Phí sức hô to mấy lần, thanh âm của Johnny càng lúc càng yếu, sau đó thở hổn hển ngừng lại.
Nhìn bụi cỏ xung quanh, Johnny có chút tuyệt vọng. Nhưng y đột nhiên nghe được có tiếng xoàn xoạt trong bụi cỏ truyền đến.
Nghe được thanh âm này, tinh thần Johnny run lên, sau đó bắt đầu kêu lên.
Nhưng vừa mới kêu được hai tiếng, liền nhìn thấy vật từ trong bụi cỏ phóng ra.
Nhìn thấy vật này, sắc mặt Johnny biến đổi, hoàn toàn tuyệt vọng.
Giang Nguyên ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn Phan Hiểu Hiểu lái xe, như một làn khói phóng về phía trước, không khỏi thở dài. Cũng may đây đang là đồng cỏ. Nếu không, tuyệt không dám để cô lái xe.
Tích tích. Lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay vang lên.
Giọng của Diêu Nhất Minh truyền đến:
- Ban Ngoại giao đã gọi điện xác nhận, tài khoản và mật mã đều chính xác. Bên trong tài khoản ở ngân hàng có sáu trăm vạn Euro, ngoài ra còn có khá nhiều cổ phiếu giá trị một ngàn một trăm vạn Euro.
- Một ngàn bảy trăm vạn Euro.
Giang Nguyên hài lòng gật đầu. Đúng là không ít hơn so với lúc trước.
- Bây giờ sáu trăm vạn Euro đã được người của ban Ngoại giao chuyển về tài khoản của chúng ta. Bọn họ hỏi còn cổ phiếu thì như thế nào?
Diêu Nhất Minh cẩn thận hỏi.
Giang Nguyên trầm ngâm một chút. Hắn không quá quen thuộc về thứ này, nhưng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi nói:
- Cứ chuyển sang cho phòng tài vụ, nói bọn họ thay mặt quyết định.
- Vâng.
- Xử lý Johnny như thế nào rồi?
Bây giờ tiền đã lấy lại được, hơn nữa cũng đã bắt được Johnny, Giang Nguyên tương đối hài lòng.
- Dựa theo quy củ của lính đánh thuê, đã lấy máu. Nhưng tôi nhớ không lầm là khu vực bên cạnh là địa bàn của báo đốm. Từ trước đến giờ báo đốm hay có thói quen đặt con mồi trên cây.
Nghe Diêu Nhất Minh nói, Giang Nguyên ừm một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại. Tâm nguyện lớn nhất mấy năm qua đã hoàn thành. Hắn đã lấy lại được tiền mồ hôi nước mắt của anh em, đồng thời xử lý cái tên bội tín. Bây giờ xem như đã yên tâm rồi.
Sáu trăm vạn Euro, có thể bù vào chỗ thiếu hụt của quỹ. Cộng thêm còn có hơn một trăm vạn cổ phiếu, tin rằng có phòng Tài vụ quản, hàng năm kiếm được một hai triệu tiền lãi là sẽ có.
Nhưng sau này hắn vẫn phải tiếp tục cố gắng, một là sẽ cung cấp nhiều tiền hơn cho quỹ, đảm bảo phúc lợi cho thân nhân các anh em, ngoài ra còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.
- Ba, mau nhìn đi, sư tử, sư tử, nhiều sư tử lắm. Bọn chúng đang bắt linh dương kìa.
- Ba, nhìn mau, con voi, con voi, còn có hai con nhỏ nữa, đáng yêu quá.
- Ba, tại sao không có ngựa chiến? Có phải tụi nó đã đi rồi không?
- Đúng rồi, cọp nữa? Tại sao không có cọp? Không phải ba nói là có thể nhìn thấy cọp sao?
Bị giọng nói của Tiểu Bảo oanh tạc cả một buổi sáng, đoàn xe rốt cuộc cũng đã đến được mục tiêu.
- Cọp đâu? Đã chuẩn bị xong chưa?