So với những bác sĩ trong phòng giám sát, y tá trưởng trong phòng phẫu thuật lúc này cảm giác rõ ràng khó chịu hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ của chị khi ở lại phòng phẫu thuật là liên lạc và hậu cần, để tránh đối phương không quen với môi trường và sự vật trong phòng phẫu thuật, sẽ tiếp viện khi họ cần thứ gì đó mà không tìm được. Cho nên, lúc này chị chỉ có thể rất rãnh rỗi ngồi một góc trong phòng phẫu thuật.
Nhưng lúc này chị đang ngồi trong góc cảm thấy không khí cổ quái chưa từng cố. Chị ngồi đó mà như đang ngồi bàn chông, cả người đều cảm thấy áp lực và khó chịu. Chị chỉ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục thế này e là chị sẽ phát điên mất.
Đúng lúc chị cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa thì cánh cửa phòng phẫu thuật vang lên tiếng “kịch” khe khẽ, sau đó cánh cửa được trượt sang hai bên.
- Có người vào!
Y tá trưởng bên cạnh hít một hơi thật sâu, cuối cùng chị cảm thấy không khí sắp đông đặc trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được thả lỏng.
Bầu không khí cổ quái và yên lặng trong phòng phẫu thuật cho đến khi Giang Nguyên khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi đi vào mới đột nhiên bị phá vỡ. Mấy người trước bàn mổ lúc này cũng đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía cửa.
Sau đó mấy người kia đi vào trong ánh mắt kinh ngạc của y tá trưởng, y tá phụ trách gây mê cũng nhanh chóng đứng dậy, năm người nghiêm túc hơi khom người làm lễ, bày tỏ cung kính với người vừa bước vào kia.
Lúc này, rất nhiều bác sĩ trong phòng giám sát bên cạnh nhìn thấy cảnh này qua màn ảnh lớn đều kinh ngạc nhìn bóng người vừa mới bước vào phòng phẫu thuật trên góc nhở bên trái bàn mình.
- Đây là ai... có giá... thật đấy...
Một bác sĩ kinh ngạc nói ra sự nghi ngờ trong lòng mọi người. Chỉ có Chủ nhiệm Cù và bác sĩ chữa trị chính của Hồ lão y sư luôn đi theo bên cạnh ông mới đại khái đoán ra bóng dáng này là của ai.
Trong phòng phẫu thuật, lúc này y tá lưu động liền sải bước đi về phía bóng người trước cửa, sau đó cung kính đưa đồ phẫu thuật đến trước mặt cái bóng đó. Sau khi cô giúp đỡ người này mặc đồ phẫu thuật xong thì y tá này đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong lúc mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình, , lòng tràn đầy nghi ngờ thì trong cái loa luôn im lặng kia đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy, như đang tuyên cáo gì đó.
- Ủy viên thường vụ Giang bắt đầu mổ!
Cùng với giọng nói tuyên cáo kia, hai vị y sư đứng trước bàn mổ lúc này đều né sang một bên, sau đó bóng dáng kia chậm rãi bước qua, mấy y tá lại một lần nữa cung kính hơi khom người làm lễ.
- Mẹ kiếp...
Mấy bác sĩ trong phòng giám sát nhìn thấy cảnh trước mắt thì một lần nữa hít một hơi lạnh. Rốt cuộc đây là tình cảnh gì... Những người này rốt cuộc đến từ đâu? Sao quy củ quá vậy...
Lúc này Giang Nguyên đi tới bên bàn mổ cũng hơi ngượng ngùng. Kể ra hắn cũng không quen những quy củ này cho lắm, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cảm thụ.
Thật ra Thiên Y viện cũng không quy củ nghiêm ngặt đến mức này, nhưng với cấp bậc Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện mà nói, tổ tiên lại có những quy định về việc Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lên bàn mổ, để bày tỏ sự uy nghiêm và đặc biệt của vị trí Ủy viên thường vụ.
Dĩ nhiên, mấy quy định này cũng chỉ là thông lệ. Những y tá và y sư khi thực hiện ca mổ đều buộc phải bày tỏ sự cung kính và nghênh đón. Sau khi ca mổ đã chính thức bắt đầu thì không có quy định nghiêm khắc bắt các y tá và y sư đang thực hiện ca mổ phải có hành động cung kính như vậy.
Nhưng hôm nay Giang Nguyên mổ chính, tất cả các công tác chuẩn bị đều đã thực hiện xong, chỉ đợi hắn bắt đầu ca mổ, cho nên toàn bộ quy củ đều được thực hiện tương đối hoàn chỉnh.
Giang Nguyên bước đến trước bàn mổ, đứng vào vị trí Dương y sư nhường lại, nhìn tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong thì hắn nhìn mọi người mấy cái. Lúc này, Trương y sĩ đi sau lưng hắn cũng lặng lẽ đứng đối diện Lý y sư.
- Thành viên của ca phẫu thuật đã đến đông đủ, những chuẩn bị trước khi phẫu thuật đã hoàn thành, có thể bắt đầu phẫu thuật!
Trợ thủ 1 Dương y sư cung kính báo cáo.
- Ừm... Bắt đầu đi!
Giang Nguyên gật đầu một cái, sau đó đưa tay ra.
Y tá dụng cụ bên cạnh lập tức thuận tay đưa tới một con dao mổ chuôi lấp lánh ánh bạc, chuẩn xác đặt trong lòng bàn tay Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhẹ nhàng cầm dao mổ, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó quơ đao êm ái chính xác rạch xuống da đầu.
Y tá trưởng đứng cách đó không xa lúc này mới hồi phục tinh thần khỏi sự kính phục. Có điều lúc này chị cũng không kìm được nhìn chằm chằm bóng dáng trước bàn mổ kia, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Mặc dù đối phương mặc đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang che mặt nhưng từ giọng nói của đối phương chị cũng có thể nhận ra hình như đối phương cực kỳ trẻ tuổi.
Người thanh niên vừa mới bước đến bàn mổ kia rốt cuộc có thân phận gì? Ca phẫu thuật này rõ ràng cực kỳ quan trọng, sao lại để hắn mổ chính. Hơn nữa mấy chuyên gia già kia nhìn ít nhất cũng 5-60 tuổi, đều chỉ đang làm trợ thủ cho hắn, hơn nữa trông bộ dạng đều cực kỳ cung kính.
Tình huống này khiến cho y tá trưởng đã làm việc trong phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1 mấy chục năm đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Bệnh viện số 1 không phải không có chuyên gia trẻ tuổi, nhưng có thể mổ chính thế này ít nhất cũng 37, 38 tuổi trở lên. Hơn nữa thông thường đều dẫn dắt những bác sĩ trẻ mới vào viện chưa được bao lâu thực hiện những ca mổ chơi chơi đơn giản.
Bác sĩ trẻ tuổi trước mặt chắc chưa thể nào quá 30 tuổi. Bác sĩ tuổi tác thế này có lẽ vừa mới tốt nghiệp chưa được hai ba năm mới đúng? Sao có thể đứng ở vị trí bác sĩ mổ chính, hơn nữa còn trong một ca mổ lớn thế này, thậm chí ngay cả trợ thủ đều là những bác sĩ già năm sau chục tuổi?
Tất cả mọi thứ đảo lộn cả rồi...
Vị ý tả trưởng này cảm thấy tư duy của mình hình như cũng đảo lộn theo...
Dĩ nhiên lúc này không ai để ý đến suy nghĩ của y tá trưởng này, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào ca mổ.
Các bác sĩ trong phòng giám sát lúc này cũng nhìn chằm chằm tư thế cầm dao mổ ưu nhã của những ngón tay thon dài trong màn ảnh, sau đó bàn tay ấy dứt khoát rạch lên da đầu bệnh nhân giống như người ta mổ bò, không hề có động tác dư thừa, thậm chí còn không để cho máu chảy quá nhiều, rồi dễ dàng vẹt da đầu bệnh nhân ra để lộ hộp sọ trắng xám trước mắt tất cả mọi người.
- Lợi hại...
Xem tới đây, Chủ nhiệm Cù luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt lúc này cũng không nhịn được than thở một tiếng. Chỉ những kỹ thuật bình thường nhất mới thật sự thể hiện được nền tảng chân chính của một người.