Động tác của Giang Nguyên rất nhanh, một loạt thủ pháp mổ sọ dứt khoát, hơn nữa không chút dư thừa, khiến cho tất cả bác sĩ khoa ngoại mạch máu não Bệnh viện số 1 trong phòng giám sát bên cạnh đều nhìn với ánh mắt khen ngợi cùng bội phục.   

             Dĩ nhiên, kỹ thuật như vậy cũng chỉ có thể khen ngợi cùng bội phục, ít nhất thủ pháp tài giỏi như vậy trong mắt các bác sĩ ngoại khoa muốn đạt được đến trình độ này cũng tương đối không dễ dàng. Mặc dù có mấy bác sĩ ngoại khoa mấy chục năm kinh nghiệm cũng có thủ pháp ổn định thông thạo như vậy nhưng đồng thời còn có thể giữ tốc độ cao cùng kỷ xảo như vậy đã khó lại càng khó hơn.   

             Có điều thủ pháp như vậy cũng không thể chứng tỏ quá nhiều. Bây giờ mọi người đều đang chờ đợi thủ pháp đẩy máu sau khi mở hộp sọ. Làm thế nào để xâm nhập vào những nơi ứ máu trong não thất rồi tống máu ra ngoài mới là quan trọng nhất, cũng là việc khó khăn nhất.   

             Vì nhóm Giang Nguyên phối hợp quá ăn ý và thủ pháp quá nhanh chóng nên ca mổ tiến triển rất nhanh. Xương sợ nhanh chóng được mở ra, để lộ khu vực não bộ tương ứng và đại não bên trong, thậm chí còn có thể nhìn thấy phía trong khoang sọ phức tạp, còn lờ mờ nhìn thấy những thứ màu đỏ bên trong.   

             - Quả nhiên tích rất nhiều máu...   

             Một bác sĩ trẻ tuổi đứng trước màn ảnh lớn khẽ thở dài một tiếng, nói:   

             - Quả nhiên vị trí không tốt lắm... Độ khó của ca phẫu thuật này quá cao...   

             Chủ nhiệm Cù ở bên cũng khẽ gật đầu, nói:   

             - Quả thật, nếu không chúng ta sẽ không chờ mãi mà chưa bắt đầu ca phẫu thuật này!   

             - Chủ nhiệm, anh cảm thấy họ có thể thành công không?   

             Bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh khẽ cau mày, vẫn có chút không tin nhìn về phía Chủ nhiệm Cù nói.   

             - Lý trí nói với tôi rằng rất khó...   

             Sau khi Chủ nhiệm Cù nhẹ nhàng thở dài lại tiếp tục nói:   

             - Nhưng dự cảm nói với tôi rằng, có thể bọn họ sẽ thành công!   

             Nghe Chủ nhiệm Cù nói vậy, mọi người lại im lặng.   

             Lúc này, trong căn phòng hạng deluxe của một khách sạn năm sao cao cấp cách đó hai ba cây số, một thanh niên 26, 27 tuổi ngồi trên ghế salon trên phòng khách, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra tia lạnh lẽo, liếc mắt nhìn ba thuộc hạ trước mặt, hừ giọng nói:   

             - Đồ vô dụng... Một bà già cũng không đối phó được!   

             - Đại thiếu... Không còn cách nào khác, bà già đó tìm cao thủ rồi, cả ba người chúng tôi chưa kịp làm gì đã bị bọn chúng vứt ra ngoài!   

             Tên thanh niên đeo kính dẫn đầu ngượng ngùng trả lời.   

             - Cao thủ? Chẳng lẽ các người không phải sao? Bình thường không phải các người luôn khoác lác trước mặt tôi sao? Giờ thì không phải cao thủ nữa à?   

             Tên thanh niên mặt mày lạnh lẽo nhìn ba người với vẻ trào phúng.   

             Ba người bị người thanh niên này nhẹ nhàng quở trách ngay cả một lời giải bày cũng không dám nói nói gì, chỉ cúi đầu mặt đầy ngượng ngùng.   

             Thấy ba người không dám giải bày nữa, lúc này người thanh niên mới khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:   

             - Nếu bà già kia cũng có thể tìm cao thủ, các người không thể tìm sao? Chuyện này rốt cuộc muốn kéo dài cho tới khi nào? Hạng mục này nếu còn chưa chạy, tôi làm sao sống nổi với Hội đồng quản trị chứ? Ba tôi sẽ bỏ qua cho tôi sao?   

             - Mau đi xử lý bà già kia đi, bảo bà ta lập tức ký tên... không thể kéo dài được nữa, có hiểu không?   

             Ba người bị thanh niên này rầy la một trận thì sắc mặt đỏ lên, tên thanh niên đeo kính dẫn đầu chần chừ một chút rồi cắn răng, nói:   

             - Đại thiếu yên tâm, chúng tôi đi tìm cao thủ, tôi không tin không thể giải quyết được bà già kia!   

             Người thanh niên này nghe thấy tên thanh niên đeo kính đảm bảo như vậy thì mới lộ ra vẻ hài lòng, nói:   

             - Thật sự cho rằng tìm vài người đến giúp thì tôi sẽ sợ sao? Chẳng lẽ Tập đoàn Thiên Kim chúng ta sẽ không giải quyết được chút chuyện nhỏ này sao?   

             - Đúng, đúng... Chẳng lẽ chúng ta mà phải sợ một bà già sao? Đại thiếu yên tâm... Tôi nhất định sẽ giải thỏa tốt chuyện này!   

             Tên đeo mắt kính vội vàng lấy lòng nói.   

             Có điều lúc này, một người đàn ông trung niên chừng bốn năm chục tuổi đeo kính gọng vàng đứng sau ghế salon của người thanh niên chậm rãi nói:   

             - Đại thiếu... Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy!   

             - Hử?   

             Người thanh niên hơi nhíu mày một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người trung niên sau lưng, trầm giọng nói:   

             - Chú Lý, ý chú là?   

             - Đại thiếu... Hồ gia dù sao cũng là nhân vật có chút mặt mũi ở Vân Giang. Hơn nữa giờ Hồ lão y sư kia đã tăng xông nhập viện, nếu chúng ta lại cho người đến bệnh viện e là sẽ có tác dụng ngược lại. Dù sao giờ mạng internet cũng rât phổ biến, nếu thật sự truyền ra tin gì khó nghe thì khó tránh làm Hội đồng quản trị bất mãn... Đến lúc đó cho dù là Chủ tịch chỉ e cũng khó mà che chở được cho ngài!   

             Chú Lý bộ dạng như cố vấn mỉm cười nói:   

             - Dù sao bây giờ bên tòa án đã xong xuôi hết rồi, chúng ta hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy. Cứ để bên tòa án cử vài người đến là được... Tôi không tin, bà già kia còn có thể chịu đựng được bao lâu. Như vậy không cần chúng ta ra mặt đánh người, cũng tránh ảnh hưởng danh dự tập đoàn chúng ta...   

             - Ừm...   

             Người thanh niên như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía tên thanh niên đeo mắt kiếng, hừ giọng nói:   

             - Chú Lý nói có lý... các anh cứ làm như vậy đi!   

             - Vâng, vâng... Chúng ta cứ nghe lời chú Lý đi! Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Viện trưởng Trương...   

             Tên thanh niên đeo mắt kính lúc này lộ vẻ vui mừng. Kể ra chuyện hôm nay ở Bệnh viện số 1 đã để lại bóng đen quá lớn, có thể không đi ra tay với đối phương nữa cũng khiến tên thanh niên đeo mắt kính thở phào nhẹ nhõm.   

             - Mau lên một chút, làm xong chuyện này cho tôi... Đến lúc đó, tôi muốn xem thử, bà già Hồ kia còn dám cứng rắn nữa không!   

             Trong phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1 lúc này vẫn đang tiến hành ca mổ đâu vào đó, cả quá trình phẫu thuật yên lặng không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên âm thanh va chạm của những dụng cụ phẫu thuạt phát ra.   

             Trong phòng giám sát bên cạnh lúc này cũng đang yên lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, miệng mở to, lộ vẻ khiếp sợ giống như đang nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng được...   

             - Chủ... Chủ nhiệm... chuyện này... sao có thể? Họ dùng loại thuốc gì vậy? Sao có thể khiến mấy cục máu kia tan ra ngay? Hơn nữa động tác của cậu ta sao có thể nhanh như vậy? Có phải hình ảnh đang tua nhanh không?   

             Một bác sĩ trẻ ngồi phía trước nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình một lát, cuối cùng cuộc không nhịn được, quay đầu về phía Chủ nhiệm Cù sau lưng mình hỏi.   

             Lúc này Chủ nhiệm Cù cũng đang nhìn lên màn ảnh, trong phòng phẫu thuật Giang Nguyên đang không ngừng dùng những ống mềm nhỏ xíu cắm vào các mạch máu và dây thần kinh ở những góc độ tinh tế, sau đó rót một loại thuốc trong suốt vào, hòa tan những khối máu bầm đã vón cục thành chất lỏng màu đỏ thẫm, sau đó nhanh chóng hút những khối máu đã dễ dàng được hòa tan bằng loại thuốc gì không biết ra ngoài.   

             Chủ nhiệm Cù chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:   

             - Kỹ thuật và tốc độ như vậy, lại không hề làm tổn thương đến mạch máu và thần kinh, còn cả loại thuốc kháng đông hiệu quả này, chả trách họ lại tự tin như vậy... Kỹ thuật như vậy, chỉ sợ chúng ta có xem mười lần, trăm lần cũng khó mà học được!

Advertisement
';
Advertisement