Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 Bây giờ Hồ lão y sư đã giữ được mạng, cần dùng một trăm triệu để đổi lại sự bình phục hoàn toàn cho ông, nhưng nhiều tiền như vậy, chỉ sợ mọi người cũng phải do dự một phen.   

 

 

Bây giờ thì không thể nào được. Cho dù Hồ gia tán gia bại sản cũng không kiếm ra được mười triệu, hơn nữa phòng khám cũng đã thế cho người khác, cũng không còn thuộc về mình nữa. Trong tình huống như vậy, kiếm một triệu cũng đã không dễ rồi.   

 

Mà trước mắt lại cần đến một trăm triệu.   

 

Cho dù có muốn nhờ Giang Nguyên trợ giúp và đối phương cũng đồng ý, nhưng đây là một trăm triệu, bọn họ không thể trả nổi.   

 

Hai mẹ con nhìn nhau, sắc mặt do dự, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.   

 

Nhìn phản ứng của hai mẹ con, y sư Dương thở ra một hơi, nói:   

 

- Thật không ai có thể gánh nổi chi phí điều trị này. Nếu như có thể, chúng tôi có thể sử dụng ba thang trước, chia làm ba ngày. Mặc dù hiệu quả kém đi một chút, nhưng chỉ cần Hồ y sư giữ vững bình phục, trong vòng từ nửa năm đến một năm, chắc chắn có thể đạt được trạng thái tự chăm sóc cho mình.   

 

Nghe xong, ánh mắt của hai mẹ con sáng lên. Nếu có thể khôi phục được chức năng tự chăm sóc bản thân, như vậy là rất tốt rồi. Nhưng suy nghĩ lại, cho dù chỉ dùng có ba thang, nhưng cũng phải mất ba chục triệu. Cho dù Giang Nguyên chịu trợ giúp, cũng chỉ một phần nào đó thôi. Ít nhất bọn họ cũng phải chuẩn bị hơn mười triệu mới được.   

 

Nhìn biểu hiện khổ sở của hai mẹ con, Giang Nguyên cau mày nhìn Dương y sư, nói:   

 

- Dương lão, quyền của tôi là được bao nhiêu?   

 

Nghe Giang Nguyên hỏi, Dương y sư thoáng tính toán một chút, sau đó nói:   

 

- Dựa theo thông lệ, nếu Ủy viên thường vụ Giang cần sử dụng, nội viện sẽ miễn phí hoàn toàn. Nhưng mua cho người khác sử dụng, cần phải trả 70%.   

 

- 70%?   

 

Ánh mắt hai mẹ con Hồ gia lại sáng lên lần nữa. Nếu như dùng ba thang, từ ba chục triệu giảm xuống còn hai chục triệu.   

 

Giang Nguyên cau mày, sau đó hỏi:   

 

- Nếu sử dụng điểm để đổi?   

 

- Điểm?   

 

Ánh mắt Dương y sư lóe lên sự kinh ngạc, nhìn Giang Nguyên một chút. Thấy ánh mắt kiên trì của hắn, liền tính toán một chút rồi nói:   

 

- Nếu sử dụng điểm, cậu sẽ được giảm giá xuống 50%. Nhưng Ủy viên thường vụ Giang, cậu cần suy nghĩ cho cẩn thận. Điểm có thể đổi thành tiền mặt, nhưng tiền mặt lại rất khó đổi thành điểm.   

 

- Đúng, Thường ủy Giang, chỉ cần hai chục triệu là được. Nếu cậu cần xoay sở số tiền này, hẳn là không quá khó khăn.   

 

Y sĩ Lý bên cạnh cũng khuyên. Ai cũng biết dùng điểm để đổi là chuyện không có lợi lắm. Thậm chí y sư Lý nguyện ý dùng mười triệu để đổi lấy điểm của Ủy viên thường vụ Giang.   

 

Giang Nguyên cười lắc đầu:   

 

- Nếu dùng tiền mặt, bảy chục triệu thật sự quá nhiều.   

 

- Bảy chục triệu? Cậu tính mua toàn bộ liệu trình Hồi Xuân Tề?   

 

Nghe Giang Nguyên nói, y sư Lý và y sư Dương ngẩn người. Có cần phải bỏ ra nhiều như vậy không? Tự có thể chăm sóc bản thân là tốt lắm rồi. Nhưng để Hồ lão trở lại trạng thái bình thường, mà ông cũng không phải cha mẹ ruột Giang Nguyên, tốn thêm năm chục triệu nữa, bọn họ nghĩ hoàn toàn không đáng.   

 

Bây giờ hai người đều biết Giang Nguyên đang quản lý những mảng kiếm được tiền. Mỗi năm thu vào cũng được mười triệu. Áp lực kinh tế cũng không phải lớn lắm. Lúc này lại chịu vì một người thầy chỉ mới theo học có một năm bỏ ra nhiều như vậy là không đáng. Hơn nữa Hồ y sư đã hơn sáu mươi, có thể sống thêm mười năm nữa cũng đã thọ rồi. Hắn làm như thế đúng là không cần thiết.   

 

Hai mẹ con Hồ gia cũng cảm thấy chấn động. Vốn bọn họ chỉ hy vọng Giang Nguyên có thể giúp được hai ba thang, giúp Hồ y sư khôi phục lại cuộc sống tự chăm sóc cho mình là tốt lắm rồi, nhưng lại không nghĩ đến người đệ tử chỉ mới theo học ông có một năm lại nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như vậy để giúp ông bình phục.   

 

Trong lòng Hồ lão phu nhân tràn đầy cảm động, run giọng nói:   

 

- Giang Nguyên, nếu con có thể giúp sư mẫu nghĩ biện pháp mua hai ba thang, sư mẫu và sư phụ của con cũng đã cảm kích con lắm rồi. Ta, sư phụ và anh Vũ Bân của con sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho con.   

 

- Nhưng thật ra không cần phải mua nhiều như vậy đâu. Sư phụ con cũng đã cao tuổi rồi, có thể khôi phục lại mức độ nhất định là đủ rồi, không cần phải lãng phí như vậy. Nếu không, cả nhà sư mẫu không thiếu nổi con phần ân tình này đâu. Chỉ sợ sau này cả đời cũng không trả nổi.   

 

Nghe Hồ lão phu nhân nói, Giang Nguyên mỉm cười trấn an:   

 

- Sư mẫu, người yên tâm đi. Lúc trước sư phụ rất quan tâm con. Con là đệ tử, dĩ nhiên là phải đem hết toàn lực giúp đỡ người. Mặc dù thuốc có đắt một chút nhưng con vẫn có thể lo được. Đây cũng là chút hiếu tâm mà đệ tử cần làm. Người không cần lo lắng.   

Advertisement
';
Advertisement