Nói xong, Giang Nguyên quay sang nhìn Diêu Nhất Minh ở đằng sau, trầm giọng nói:
- Nhất Minh, thông báo cho kho thuốc, đưa đến mười thang Hồi Xuân Tề. Chi phí cần chi trả, tôi sẽ thanh toán trong vòng một tháng.
- Vâng, Trưởng ban.
Diêu Nhất Minh cung kính đáp một tiếng, sau đó bước sang một bên gọi điện thoại.
Làm xong những thứ này, Giang Nguyên mới quay sang nhìn Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân đang tràn đầy kích động:
- Sư mẫu, người yên tâm đi. Lần này con cố ý chạy đến đây, chính là vì muốn đảm bảo sự an toàn cho sư phụ. Tất cả những vấn đề của sư phụ, con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
- Vâng, vâng. Giang Nguyên, cảm ơn, cảm ơn.
Nghe Giang Nguyên nói xong, nhìn nụ cười chân thành của hắn, hai mẹ con chỉ có thể liên tục gật đầu, nghẹn ngào bày tỏ lời cảm ơn.
Đám người y sư Dương ở bên cạnh nghe Giang Nguyên an bài mọi thứ, sau khi nhìn nhau một cái, ánh mắt càng kính nể nhiều hơn. Có thể thân ở địa vị cao nhưng không mất gốc, thậm chí còn không tiếc bất cứ giá nào, bỏ ra một số tiền lớn cho một người thầy chỉ dạy mình thời gian ngắn đủ để chứng minh, Ủy viên thường vụ Giang quả nhiên không giống người thường.
Hiệu suất của Thiên Y Viện đúng là tương đối cao. Sau khi nhận được lệnh, kho thuốc đã thuận lợi mang thuốc ra khỏi kho, đồng thời sắp xếp người ngồi trực thăng mang thuốc đến cho Giang Nguyên.
- Ủy viên thường vụ Giang, ở đây là mười thang Hồi Xuân Tề, xin anh kiểm tra và nhận cho.
Một y sĩ tam phẩm làm việc ở kho thuốc được hai cao thủ ngoại viện hộ tống, cung kính đưa cái hộp nhỏ bằng kim loại đến trước mặt Giang Nguyên, mời hắn kiểm tra thật giả.
Giang Nguyên nhìn mười ống thuốc bên trong và con dấu của kho thuốc, liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa tay nhận lấy máy tính bảng đối phương đưa sang, ký tên xác nhận vào biên lai.
Cung kính nhận lại máy tính Giang Nguyên đưa sang, vị y sĩ nhắc nhở hắn:
- Ủy viên thường vụ Giang, căn cứ theo yêu cầu của anh, xin anh thanh toán toàn bộ chi phí mua thuốc trước ngày 23 tháng sau, không nên chậm trễ.
- Tôi biết rồi, đi đi.
Đối với cách làm việc của Thiên Y Viện, Giang Nguyên ngược lại đã tập thành thói quen. Cho dù hắn là lãnh đạo cao tầng, cũng không có đãi ngộ đặc biệt.
Nghe Giang Nguyên xác nhận xong, vị y sĩ cung kính chào hắn lần nữa mới dẫn hai cao thủ ngoại viện rời đi.
Giang Nguyên đậy cái hộp lại, sau đó giao cho y sư Dương, cười nói:
- Được rồi, Dương lão, chuyện kế tiếp phải làm phiền ông
- Xin Ủy viên thường vụ Giang yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố hết sức, đảm bảo Hồ y sư bình phục.
Có mười thang Hồ Xuân Tề, y sư Dương có lòng tin mười phần, lập tức đảm bảo.
- Được rồi, chuyện bên này tạm thời giao cho ông. Tôi không thể rời viện quá lâu. Ngày mai tôi có việc phải về trước. Có chuyện gì thì báo lại cho tôi biết.
- Vâng, Ủy viên thường vụ Giang.
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, Giang Nguyên trước khi rời đi lại đến phòng bệnh của Hồ y sư, cẩn thận quan sát tình huống lần nữa, lúc này mới mỉm cười nhìn y sư Dương, nói:
- Y sư Dương, chuyện kế tiếp phải làm phiền ông rồi.
- Được. Xin Ủy viên thường vụ Giang cứ yên tâm, sau khi dùng hết Hồi Xuân Tề, xác nhận tình huống của Hồ y sư ổn định, tôi mới quay lại viện.
Y sư Dương cung kính trả lời.
- Vâng, vất vả rồi.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó bước đến chỗ Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân, muốn chào tạm biệt hai người trước khi đi.
Trò chuyện hai ba câu, thấy Hồ lão phu nhân đột nhiên muốn nói rồi lại thôi, Giang Nguyên mỉm cười, nói:
- Sư mẫu, còn có chuyện gì sao?
- À…
Hồ lão phu nhân do dự một chút, nhìn con trai của mình một lần, sau đó nói:
- Giang Nguyên, nhắc đến thật xin lỗi. Vốn không định mang thêm phiền toái cho con, nhưng còn có một việc, thật sự không còn cách nào cả. Không biết con có thể giúp được hay không?
- Có chuyện gì vậy?
Giang Nguyên nghi ngờ hỏi.
Nói đến chuyện này, Hồ lão phu nhân lại thở dài, khổ sở nói:
- Đây chính là nguyên nhân sư phụ con bị trúng gió.