Đáng thương cho vị Tề đại thiếu, khi nhìn thấy cha đến, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh.   

 

Cho dù là ai đi nữa, bị nắm đầu đi nghiên cứu lịch sử cổ thụ cả một buổi chiều, đi qua đi lại dưới ánh mặt trời, hơn nữa một miếng nước cũng không có mà uống, ai cũng phải gọi cứu mạng thôi.   

 

Đưa mắt nhìn hai cha con đau khổ biến mất khỏi cửa hành cung Cổ môn.   

 

- Tiểu Vũ, em đúng là biết chơi khăm người khác đấy.   

 

Từ Thanh Linh quan sát Lý Tiểu Vũ, không nhịn được cười hắc hắc.   

 

- Không có. Không phải anh ta tò mò về mấy cái cây cổ thụ của chúng ta bao nhiêu năm tuổi sao? Cho nên em tìm người giới thiệu cho anh ta nghe, thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh ta mà thôi.   

 

Gương mặt Lý Tiểu Vũ tràn ngập vẻ vô tội.   

 

So với hai chị em Từ Thanh Linh đang vui vẻ, hai cha con Tề Lãng thì sầu khổ hơn nhiều, im lặng bước ra khỏi hành cung, uể oải rời đi.   

 

Dù sao Tề Lãng cũng còn khá hơn một chút, trong bụng còn có trà và hoa quả ăn cả một buổi chiều. Khí thế có chút chán nản nhưng dù sao cũng vẫn còn sức để đi bộ.   

 

Nhưng Tề Nhạc Minh thì lại không may mắn được như vậy. Cả một buổi chiều y không có một giọt nước nào, lại còn bị bắt đi dạo dưới ánh mặt trời, cả người mệt mỏi, hai chân như muốn nhũn ra.   

 

Bộ dạng chẳng khác nào tù khổ sai bị bỏ đói phải ra ngoài lao động cải tạo.   

 

- Con trai, con không sao chứ?   

 

Lúc này, Tề Lãng có chút đau lòng nhìn con trai, đồng thời cũng có chút hối hận. Vừa rồi ông ăn nhiều quá, tại sao không chừa lại hai miếng bánh bích quy cho con mình chứ?   

 

- Không sao, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ không buông tha tinh thần Tề gia chúng ta. Con nhất định phải trả lại mối nhục con quỷ nhỏ kia đã gây cho con gấp trăm lần.   

 

Tề Nhạc Minh nghiến răng kêu lên.   

 

- Được, con trai, ba tin tưởng con.   

 

Khí thế đang chán nản, Tề Lãng bỗng nhiên phấn chấn. Ông chỉ có một đứa con trai, bây giờ có tin hay không thì cũng phải lựa chọn tin.   

 

Bất kể cha con Tề gia có phấn chấn hay không, rất nhanh một tháng đã trôi qua. Năng lượng của Giang Nguyên rốt cuộc cũng đã miễn cưỡng đạt được 85%. Điều này làm cho Giang Nguyên vốn một mực đóng cửa, toàn tâm tu luyện cũng an tâm hơn mấy phần.   

 

Nhìn tình thế này, chỉ cần chịu hao phí đan dược, cùng lắm nửa tháng nửa là có thể lấp đầy năng lượng, sau đó lên cấp, để Cửu Vĩ đạt đến trạng thái giải phong.   

 

- Xem ra vấn đề cũng không lớn.   

 

Tính toán nhiều nhất là hai tuần lễ nửa sẽ có thể toàn diện đối ứng Lý Nguyên Bân, Giang Nguyên quyết định nghỉ ngơi nửa ngày.   

 

Nhưng khi hắn vừa mới bước ra khỏi phòng tu luyện, Diêu Nhất Minh đã bước đến, sắc mặt ngưng trọng:   

 

- Trưởng ban, ban Tình báo có tin tức khẩn cấp.   

 

- Tin tức gì?   

 

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Diêu Nhất Minh, Giang Nguyên cau mày, đột nhiên có dự cảm không tốt, hỏi:   

 

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

 

- Tin tức báo lại, y sư Lý Nguyên Bân hướng Hội Đồng Viện đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm.   

 

- Cái gì?   

 

Giang Nguyên cả kinh, nhớ đến cách đây một tháng Lý Nguyên Bân đã âm thầm gặp gỡ các vị Ủy viên trên danh nghĩa về thăm, đột nhiên bây giờ lại đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm, điều này khiến cho tâm trạng của Giang Nguyên trong nháy mắt phiền muộn thêm mấy phần.   

 

- Vâng, tin tức nói rằng, Lý Nguyên Bân đã chính thức đưa ra yêu cầu với Hội Đồng Viện. Ngày mốt sẽ tiến hành.   

 

Diêu Nhất Minh một lần nữa xác định.   

 

Nghe Diêu Nhất Minh xác nhận, Giang Nguyên không nhịn được khẽ hít một cái. Chẳng lẽ Lý Nguyên Bân đã chuẩn bị khởi động sao? Dựa theo tính cách của Lý Nguyên Bân, nếu đã chuẩn bị phát động, nhất định sẽ có lý do thuyết phục Hội Đồng Viện.   

 

Bây giờ hắn còn cần ít nhất hai tuần nữa.   

 

Tâm trạng của Giang Nguyên trong nháy mắt liền nặng nề, cảm thấy có chút không đúng, nhìn Diêu Nhất Minh nói:   

 

- Lý Nguyên Bân đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm với Hội Đồng Viện, anh còn nói đây là tin tức của ban Tình báo? Tin tức này còn phải từ ban Tình báo truyền đến sao?   

 

- Ơ?   

 

Nghe xong, Diêu Nhất Minh sững sờ, sau đó cười khan, gãi đầu nói với Giang Nguyên:   


- Trưởng ban, anh trách tôi cũng đúng. Gần đây tôi quen tiếp nhận tin tức từ ban Tình báo rồi. Lúc này cũng quen miệng. Là tin tức từ Hội Đồng Viện.

Advertisement
';
Advertisement