- Cái gì? Mở động Long Sơn Phong?   

 

 

Không ngoài dự đoán của Giang Nguyên, sau khi Lý Nguyên Bân nói ra nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này, tất cả các thành viên Hội Đồng Viện đều biến sắc.   

 

Đối với việc Lý Nguyên Bân yêu cầu được hội đàm chính thức, Thiên Y Viện rất coi trọng. Mặc dù hội đàm này không có nghĩa là đại diện cho toàn bộ Tuyệt Y Đường, nhưng Lý Nguyên Bân là người sáng lập và phụ trách, ý nghĩa của nó cũng chẳng có gì khác biệt.   

 

Cho nên, cho dù Đường chủ Tuyệt Y Đường là Giang Văn Ba không tham dự, chỉ có Giang Nguyệt Minh đi cùng, nhưng thành viên Thiên Y Viện tham gia hội đàm có đến ba vị Ủy viên thường vụ và năm vị ủy viên phổ thông, tổng cộng là tám người.   

 

Toàn bộ Hội Đồng Viện, ngoại trừ Trưởng ban ban Giám sát Lưu Mộc Dương và một số Ủy viên phổ thông không tham gia, hơn một nửa thành viên Hội Đồng Viện đã có mặt trong cuộc họp lần này.   

 

Dĩ nhiên, trước đó đã có thông báo.   

 

Mặc dù đã sớm biết hội đàm lần này có thể sẽ liên quan đến vấn đề tương đối quan trọng, nhưng các thành viên Hội Đồng Viện đang ngồi đây, trừ Giang Nguyên, tất cả đều kinh hãi.   

 

Không ai có thể nghĩ đến, hội đàm vừa mới bắt đầu, Lý Nguyên Bân không hề có màn dạo đầu đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.   

 

Nháy mắt, các vị Ủy viên đang ngồi đều kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn nhau, thấp giọng bàn luận, không biết tại sao vị y sư Lý Nguyên Bân này lại đột nhiên nhắc đến vấn đề đó.   

 

Nên biết rằng, động Long Sơn Phong là cấm địa trăm ngàn năm của Thiên Y Viện, do Thiên Y Viện bảo vệ. Ngoại trừ sự kiện hai mươi năm trước của y sư Lý Nguyên Bân ra, trên căn bản không có ai nhắc đến. Tại sao bây giờ Lý Nguyên Bân lại nhắc đến nó?   

 

Trong lúc mọi người đang thảo luận, Từ Khải Liễu ngồi chính giữa lơ đãng nhìn Giang Nguyên, thấy gương mặt của hắn không kinh ngạc như mọi người, trong lòng liền thở dài.   

 

Ngay cả y sư La Thiên Minh ngồi bên kia, sau khi sửng sốt một chút liền theo bản năng mà nhìn sang Giang Nguyên, định trao đổi với hắn một chút. Nhưng khi quay đầu lại, thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn thì ngẩn người, sau đó cau mày, nghĩ:   

 

- Chẳng lẽ Lý Nguyên Bân đã sớm thông báo cho đệ tử của mình rồi sao? Nhưng tại sao nó lại không nói với Hội Đồng Viện? Như vậy là không tốt rồi.   

 

Thấy mọi người rì rào bàn tán, Lý Nguyên Bân cười nhạt. Ông ta đã sớm dự liệu được phản ứng như vậy, nhưng ông một chút cũng không gấp, chờ đối phương lên tiếng.   

 

- Y sư Nguyên Bân, ông cũng biết động Long Sơn Phong là cấm địa của Thiên Y Viện. Tổ tiên từng có lệnh cấm, Thiên Y Viện chúng ta gánh vác trách nhiệm canh giữ, nghiêm cấm tất cả mọi người ra vào.   

 

Thoáng lấy lại bình tĩnh, Từ Khải Liễu nghiêm túc nói với Lý Nguyên Bân:   

 

- Tôi không biết vì sao y sư Nguyên Bân lại nhắc đến chuyện này. Nhưng tuyệt không thể nào…   

 

Lý Nguyên Bân cười khẽ:   

 

- Viện trưởng Từ đừng kết luận vội vàng như vậy.   

 

- Tại sao?   

 

Từ Khải Liễu cau mày hỏi.   

 

- Tôi tất nhiên biết về lệnh cấm, nhưng lệnh cấm cũng đã truyền lưu ngàn năm. Ngàn năm trước, tổ tiên chúng ta đã từng lập cấm lệnh, nhưng chúng ta đều không biết rõ nguyên nhân. Bây giờ đã ngàn năm trôi qua rồi, khoảng thời gian đó cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.   

 

Nói đến đây, Lý Nguyên Bân hừ một tiếng;   

 

- Không nói cái gì khác, cấm lệnh thật ra cũng đã bị phá hơn hai mươi năm trước rồi.   

 

Lý Nguyên Bân vừa nói xong, sắc mặt các thành viên Thiên Y Viện không khỏi ngượng ngùng. Cấm lệnh động Long Sơn Phong cấm tất cả mọi người ra vào, nhưng sự kiện động Long Sơn Phong hai mươi năm trước, Lý Nguyên Bân và hai đệ tử của mình đã bị Chu Thế Dương lừa gạt vào trong. Nghiêm túc mà nói, cấm lệnh của động Long Sơn Phong đúng là đã bị phá.   

 

Thấy tất cả mọi người đều bất ngờ, Lý Nguyên Bân cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục nói:   

 

- Tôi không biết vì sao tổ tiên lại để lại cấm lệnh. Tôi nghĩ chắc mọi người cũng không biết đúng không?   

 

Mọi người mở to mắt nhìn nhau. Tất cả đều là thành viên Hội Đồng Viện, là người có quyền lực tối cao của Thiên Y Viện. Ngoại trừ một số chuyện quá cơ mật ra, mọi người trên cơ bản đều có tư cách tiếp xúc. Liên quan đến cấm lệnh động Long Sơn Phong, mặc dù trăm ngàn năm qua vẫn được liệt vào cấm lệnh cao nhất, nhưng tài liệu có liên quan lại không nói rõ ràng vì sao tổ tiên lại đặt ra cấm lệnh như vậy.   

 

Lý Nguyên Bân cũng đã từng là thành viên Hội Đồng Viện, tất nhiên cũng biết chuyện này.   

 

Lý Nguyên Bân tiếp tục nói:   

 

- Mọi người không biết là bởi vì trăm ngàn năm qua không ai bước vào đó, còn tôi thì đã đi vào.   

 

Nghe xong, ánh mắt mọi người sáng lên, không nhịn được khẽ hít một tiếng. Quả thật, mặc dù năm đó không ít người cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn không có câu trả lời. Trước mắt, Lý Nguyên Bân là người chân chính tiến vào động Long Sơn Phong. Bên trong động Long Sơn Phong có gì, vì sao lại bị liệt vào cấm địa, có lẽ chỉ có Lý Nguyên Bân mới biết được nguyên nhân chính xác. Hơn nữa còn biết được trong đó có thứ gì.   

 

Nhìn tất cả mọi người bị lời nói của mình thu hút, ánh mắt Lý Nguyên Bân lóe lên sự đắc ý. Đây vốn là một trong những kế hoạch của ông ta. Thấy mọi người như vậy, chuyện này chẳng khác nào hoàn thành gần một nửa.   

Advertisement
';
Advertisement