Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 Lưu Mộc Dương gật đầu, cũng không nói nhiều, ngồi một bên xem qua bản ghi chép nội dung cuộc họp.   

 

 

Liêu Long Căn ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, khẽ cau mày bưng tách trà, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của trà.   

 

Tất cả mọi người đều biết, khi Liêu Long Căn có biểu hiện như vậy, chính là ông đang rất nghiêm túc cân nhắc vấn đề nào đó.   

 

Biểu hiện của Giang Nguyên cũng không khác gì lắm, lẳng lặng ngồi trên ghế salon, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.   

 

Ảnh hưởng mà Lý Nguyên Bân mang đến cũng không chỉ có bốn thành viên Ủy viên thường vụ chịu, mà tất cả các thành viên Hội Đồng Viện đều tụm năm tụm ba thảo luận chuyện này.   

 

Liên quan đến tin tức này, các thành viên Hội Đồng Viện tham gia cuộc họp cũng không giấu diếm. Dĩ nhiên, việc bàn luận cũng chỉ giới hạn trong phạm vi các thành viên Hội Đồng Viện mà thôi.   

 

Trước khi Hội Đồng Viện còn chưa đưa ra quyết định chính thức, tin tức như vậy dĩ nhiên là không thể tuyên bố với người khác.   

 

- Liên quan đến điều này, ông có ý kiến gì không?   

 

Sắc mặt Chu Hạo Bình ngưng trọng nhìn La Thiên Minh. Trong số các vị Ủy viên bình thường của Hội Đồng Viện, quyền phát ngôn lớn nhất cũng chỉ có hai người. Hai người lúc này cũng tụm lại thảo luận. Bất kể thế nào, trong chuyện này, hai người cũng có quyền phát ngôn đầy đủ nhất.   

 

La Thiên Minh là người có quan hệ tốt nhất với Lý Nguyên Bân. Chu Hạo Bình cũng muốn lắng nghe chút ý kiến của La Thiên Minh.   

 

Sắc mặt La Thiên Minh có chút kích động và hưng phấn, chậm rãi hít một hơi thật sâu, nói:   

 

- Tôi cũng biết Nguyên Bân không phải là loại người không nhớ tình xưa. Cho nên, lần này tôi cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng chuyện liên quan đến động Long Sơn Phong, tổng phải thận trọng mới được.   

 

Nghe La Thiên Minh nói, Chu Hạo Bình gật đầu một cái, thoáng chút yên lòng. Xem ra, mặc dù La Thiên Minh có quan hệ không tệ với Lý Nguyên Bân, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững được sự bình tĩnh của một thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện.   

 

- Ý kiến của tôi chính là như vậy. Dù sao tổ tiên đã xác nhận động Long Sơn Phong là cấm địa. Hết thảy phải cẩn thận mới được.   

 

Chu Hạo Bình thong thả nói:   

 

- Nhưng nếu chuyện này đúng như lời của Lý Nguyên Bân đã nói, hoàn toàn đáng để cân nhắc.   

 

La Thiên Minh chậm rãi gật đầu:   

 

- Nhưng chủ yếu còn phải xem ý kiến của cuộc họp thường ủy. Dựa theo ý kiến của y sư Nguyên Bân, chiều nay hoặc ngày mai, Hội Đồng Viện sẽ tổ chức hội nghị lần nữa.   

 

- Nếu y sư Nguyên Bân yêu cầu tự ông ấy tiến vào động Long Sơn Phong…   

 

Nói đến đây, La Thiên Minh dừng lại một chút, sau đó nhìn Chu Hạo Bình đối diện, nói:   

 

- Như vậy, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì quá lớn.   

 

Chu Hạo Bình như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:   

 

- Cũng đúng.   

 

Những chỗ khác cũng không thiếu các thành viên Hội Đồng Viện đang bàn tán chuyện này.   

 

Nhưng tất cả mọi người đều chú ý vào phòng làm việc của Viện trưởng. Ai cũng biết, quyết định của bốn vị Ủy viên thường vụ mới là quan trọng nhất, có tính quyết định nhất.   

 

Mặc dù đã sớm biết được tình huống đại khái, nhưng sau khi xem qua ghi chép của cuộc họp, gương mặt Lưu Mộc Dương vẫn hiện lên sự rúng động.   

 

Chậm rãi khép văn kiện lại, nâng tách trà nhấp một ngụm, thoáng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn ba người trước mặt, nói:   

 

- Ý kiến của các người là…   

 

Từ Khải Liễu khẽ cười một tiếng, gật đầu nói:   

 

- Tôi nghĩ chúng ta không cách nào từ chối được cám dỗ như vậy.   

 

Liêu Long Căn cười khổ, chậm rãi nói:   

 

- Tôi không biết vì sao Lý Nguyên Bân lại làm như vậy, nhưng tôi biết tôi cũng không cách nào phản đối chuyện này.   

Advertisement
';
Advertisement