Nhìn biểu hiện của hai người, Lưu Mộc Dương cũng cười khổ:
- Nhưng chúng ta phải cẩn thận cân nhắc chuyện này. Chúng ta căn bản không có bất kỳ tài liệu gì liên quan đến động Long Sơn Phong. Năm đó các tổ tiên cũng vậy. Nếu đã lập thành cấm địa, vì sao lại không nói rõ?
Ba người đều lắc đầu.
Nhưng cả ba vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, sau đó cùng quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên, ai nấy đều kinh ngạc.
- Hiếm thấy cậu có lúc không lên tiếng nhỉ?
Nhìn Giang Nguyên lẳng lặng uống trà, Từ Khải Liễu không nhịn được cười nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó đặt tách trà xuống, thở dài nói:
- Cũng không còn cách nào để chúng ta lựa chọn. Cho nên tôi chọn cách không lên tiếng.
Nhìn Giang Nguyên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ khó có được, Lưu Mộc Dương khẽ cau mày:
- Cậu không có ý kiến nào sao? Bất kể thế nào, cậu và Lý Nguyên Bân cũng gần gũi hơn so với chúng tôi mà.
- Ý kiến của tôi?
Giang Nguyên cười khẽ:
- Nếu dựa theo ý kiến của tôi, chính là kéo dài chuyện này thêm một thời gian, điều tra cặn kẽ rồi nói sau. Đồng thời chuẩn bị toàn diện, phòng ngừa vạn nhất.
Nói đến đây, Giang Nguyên dừng lại một chút, sau đó nhìn ba người, nói:
- Dĩ nhiên, ổn thỏa nhất chính là bây giờ phái người vào động Long Sơn Phong trước. Ít ra, trước khi đạt thành hiệp nghị, chúng ta thăm dò được tình huống đại khái rồi nói sau.
Giang Nguyên vừa nói xong, cả ba đều im lặng. Từ Khải Liễu nhìn Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn, hỏi:
- Ý kiến của hai người như thế nào?
Liêu Long Căn khẽ gật đầu:
- Lý Nguyên Bân sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian. Hơn nữa, chúng ta cứ tiến hành điều tra có liên quan, chẳng qua không hoàn toàn nhằm vào động Long Sơn Phong mà thôi. Cho nên, không nhất định có thể kéo dài được bao lâu.
- Tôi đoán, có thể thời gian cho chúng ta cũng không quá một tuần. Lý Nguyên Bân tất sẽ muốn một câu trả lời.
Nói đến đây, Liêu Long Căn nhìn ba người, trầm giọng nói:
- Các người có để ý không, Lý Nguyên Bân trực tiếp ở lại trong viện chờ câu trả lời của chúng ta. Xem thái độ của ông ấy, nếu lần này đàm phán thất bại, ông ta rất có thể sẽ có thái độ quyết liệt.
Nghe xong, cả ba đều gật đầu, sắc mặt càng ngưng trọng vài phần. Đối với thái độ lần này của Lý Nguyên Bân, bọn họ tất nhiên nhìn ra được.
Bầu không khí của hội nghị mở rộng khá nhiệt liệt.
Dĩ nhiên, cũng có thể dùng hai từ hưng phấn và sục sôi để hình dung.
Hiện tại, vấn đề tài nguyên dược liệu của Thiên Y Viện chẳng khác nào nút cổ chai. Thậm chí còn sa sút. Không ai có thể kháng cự được sự cám dỗ động Long Sơn Phong đang có rất nhiều linh dược tồn tại.
Mặc dù sự sa sút này là vấn đề chung của toàn bộ Thiên Y Viện, nhưng thành viên đủ tư cách tham gia hội nghị Hội Đồng Viện mở rộng, ngoại trừ thành viên Hội Đồng Viện ra thì còn có chủ quản của các bộ môn, đều là các lão đồng chí trên sáu mươi.
Trên căn bản, đây cũng là số tuổi chung của các thành viên tham gia cuộc họp, trừ Giang Nguyên là người trẻ nhất mà thôi.
Các lão đồng chí này trên căn bản đã cảm nhận qua sự vinh quang của Thiên Y Viện năm đó. Khi hoàn cảnh toàn cầu trở nên ác liệt, nghiêm trọng nhất là ba bốn chục năm trước, Thiên Y Viện đã bắt đầu xuất hiện tình huống tài nguyên thiếu thốn.
Trước đây, Thiên Y Viện rất hiếm khi bởi vì chuyện linh dược thiếu thốn mà đưa đến khốn cảnh như bây giờ. Hiện tại, bởi vì vấn đề đó, trong tình huống có rất nhiều trường hợp cần phải dùng đan dược nhưng lại không luyện ra được. Thậm chí còn có đan dược bị tuyệt tích.
Trong lúc mọi người không biết phải làm sao, nghe bên trong động Long Sơn Phong tồn tại rất nhiều linh dược, mặc dù vẫn có một số lão đồng chí tương đối bảo thủ duy trì ý kiến của mình, nhưng đối mặt với vấn đề lớn như thế, rất nhanh đã dần để ra thế yếu của mình.