Lúc này Tuyên Tử Nguyệt rất hận Giang Nguyên. Tên này thật biết giả bộ, bây giờ cuối cùng cô cũng lật người làm chủ nhiệm, đương nhiên là phải gắt gao đè Giang Nguyên dưới thân rồi, không để Giang Nguyên có sức xoay người.
Lúc này Giang Nguyên vẻ mặt buồn bực, nha đầu Tuyên Tử Nguyệt thì không để ý chút nào. Bình thường cô nàng nhìn có vẻ lạnh băng, cách xa người khác ngàn dặm mà sao hôm nay lại đè lên người khác như vậy, chẳng lẽ cô nàng không biết nam nữ khác biệt sao?
Cảm nhận thân thể mềm mại đang đè lên người mình, cộng với đôi gò bồng đảo trắng nõn ở chỗ cổ áo lộ ra trước mặt mình, Giang Nguyên chỉ cảm thấy nhắm mắt không được, mở mắt không xong, khiến mặt hắn hiếm khi lại đỏ lên.
Mà lúc này Tuyên Tử Nguyệt lại không hề để ý đến điểm này, cô nàng đang vui vẻ đè Giang Nguyên xuống đất, túm lấy cổ áo của Giang Nguyên, hừ giọng nói:
- Nói… nói thật đi…
- Nói? Nói cái gì?
Giang Nguyên thật sự mơ mơ màng màng, không biết rốt cuộc vị đại tiểu thư này muốn làm gì. Có điều lúc này hắn phát hiện mình không ổn rồi, Tuyên đại tiểu thư cứ thế ngồi lên người hắn, đè chặt hắn xuống nhưng nơi nào đó của hắn lại bắt đầu bị thân thể mềm mại này kích thích ngóc đầu dậy…
Đang lúc mặt Giang Nguyên đỏ bừng thì Tuyên đại chủ tịch lại chỉ cảm thấy Giang Nguyên bắt đầu giở trò, lập tức dùng lực ngồi xuống, nói:
- Đừng động đậy… Nếu còn động đậy thì đừng trách tôi đánh anh đấy!
Giang Nguyên chỉ cảm thấy bị Tuyên Tử Nguyệt ngồi như vậy, suýt nữa thì khóc ra nước mắt… Tuyên Tử Nguyệt lại còn cúi thấp đầu, khuôn mặt xinh đẹp trừng mắt nhìn Giang Nguyên làm hắn chỉ thấy máu nóng xông thẳng lên não.
- Tôi bảo rồi anh đừng có động đậy… Đừng mong lật người khỏi tay tôi…
Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy mình đè tay Giang Nguyên ở chỗ đó, hắn lại không thành thật nên lập tức dùng một tay hung hăng đè chỗ đó của Giang Nguyên.
Nhưng cô ta vừa vươn tay qua, vừa ấn chỗ đó xuống thì bỗng cảm thấy không đúng, vì đó hình như không phải tay của Giang Nguyên nhưng tại sao lại thay đổi được hình dáng?
Trong lúc cô nàng còn đang nghi hoặc thì Giang Nguyên đã phát điên rồi. Hắn lật người, ném Tuyên Tử Nguyệt xuống mặt đất, hung hăng đè lên người cô nàng.
Tuyên Tử Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở nặng nề của Giang Nguyên, ngây ngẩn cả người… Sau đó bàn tay nắm chặt chỗ đó theo bản năng càng nắm chặt hơn.
- Đừng…
Giang Nguyên đau đớn rên rỉ một tiếng, đột nhiên hình xăm trên vai trái của Giang Nguyên lóe lên, trong mắt hắn bỗng dâng trào huyết sắc, sau đó cúi mạnh người xuống.
- Đừng đừng đừng…
Nhìn khuôn mặt đẹp trai bỗng phóng đại trước mặt, còn cả động tác vừa dịu dàng vừa mang tính chất xâm lược của đôi môi kia, Tuyên Tử Nguyệt lại lần nữa ngây ngẩn cả người…
Tuyên Tử Nguyệt ngây ngẩn sững sờ trợn tròn mắt, sau khi nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng trước mặt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy mạnh người nào đó đang choáng váng ra, sau đó hét lên một tiếng, bật dậy khỏi mặt đất.
Còn Giang Nguyên bị cô nàng đẩy ngã xuống đất lúc này cũng ngây ngẩn nhìn Tuyên Tử Nguyệt ở cách đó không xa, bỗng nhiên cảm thấy hình như miệng mình hơi đau. Sau khi giơ tay ra lau, hắn mới phát hiện không ngờ còn có vết máu.
- Cô… cô làm gì vậy.
Phát hiện môi mình lại bị cắn chảy máu, Giang Nguyên không khỏi buồn bực kêu lên.
- Tôi làm gì?
Tuyên Tử Nguyệt đứng ở bên đó, khuôn mặt vốn nổi giận lúc này lại biến thành sửng sốt, sau đó nhìn Giang Nguyên tức giận nói:
- Anh còn hỏi tôi làm gì!
Nhìn dáng vẻ nổi giận của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này Giang Nguyên mới biết không ổn, vừa nãy không biết tại sao hắn lại hồ đồ, lập tức vội nói:
- Tôi đương nhiên hỏi cô rồi. Cô muốn đánh thì đánh, sao lại sờ loạn!
Giang Nguyên lập tức vẻ mặt ấm ức chỉ vào quần mình…
- Á?
Nhìn dáng vẻ bị ức hiếp của Giang Nguyên, lại nhìn nơi hắn chỉ vào, Tuyên Tử Nguyệt lập tức đỏ bừng mặt. Tay trái cô nàng còn đang túm túm như vẫn đang cảm nhận cảm giác vừa nãy có phải là thật không. Cùng với động tác này của tay trái Tuyên Tử Nguyệt, sắc mặt hai người cùng đỏ lên, rất rõ ràng Tuyên Tử Nguyệt đang xác nhận cái gì, còn Giang Nguyên lúc này hình như cũng cảm thấy cả người đều nóng lên…
Hai người cứ thế tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Cuối cùng vẫn là Giang Nguyên mặt dày hơn, cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Sau khi ho khan hai tiếng, hắn cười khan nói:
- Cái đó… cái đó… rốt cuộc vừa nãy cô muốn hỏi gì?
- Cái đó à…
Tuyên Tử Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ đỏ bừng trên mặt dần biến mất, sau đó mới hắng giọng nói:
- Tôi à, tôi muốn anh cái đó rốt cuộc, cái đó…