- Sao anh lại biết nội khí?
- Nội khí? Sao cô lại biết?
Trong lòng Giang Nguyên giật mình, chớp mắt nhìn nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mới chắc chắn cô nàng này không phải đang lừa mình. Sau khi trầm mặc một lát, hắn nói:
- Tôi học được rồi!
- Học được rồi?
Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ nói:
- Anh học ai? Mới có vài ngày.
Giang Nguyên nhún vai, lắc đầu cười nói:
- Chuyện này thật khó nói, nhưng tôi có thể trả lời cô là tôi thật sự học được rồi!
- Thật sự học được rồi? Anh học mấy ngày rồi? Sao đã có thế có nội khí rồi?
Tuyên Tử Nguyệt yên lặng nhìn Giang Nguyên tiếp tục nghi ngờ hỏi.
- Chuyện này tôi cũng không biết, hơn nữa cũng không tiện nói…
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Tôi không muốn lừa cô nên không thể trả lời!
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt ngẩn ngơ, sau đó cũng cười, thở dài nói:
- Được rồi… Anh không nói thì thôi!
- Nhưng anh cũng thật may mắn…
Tuyên Tử Nguyệt yên lặng nhìn Giang Nguyên, trong đôi mắt to như nước mùa thu tràn ngập sự kinh ngạc hâm mộ nói:
- Bây giờ người bình thường muốn học được phương pháp tu luyện nội khí thật sự là chuyện cực kỳ khó. Không ngờ mấy ngày trước anh còn không biết gì về nội khí mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã học được cách tu luyện, hơn nữa nhanh như vậy đã có nội khí…
Dứt lời, Tuyên Tử Nguyệt đi tới, nhìn Giang Nguyên cười nói:
- Bây giờ đối mặt với anh tôi có cảm giác người được gọi là thế hệ tinh anh như chúng tôi đều cảm thấy vô cùng xấu hổ…
Nhìn vẻ mặt khó có thể tiếp nhận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên nhún nhún vai, sau đó nhấc gùi thuốc dưới đất lên, đeo lên lưng, sau đó cười nói:
- Được rồi. Cô muốn xấu hổ thì lát nữa hãy xấu hổ… Chúng ta phải đi thôi, nếu không e là hôm nay lại không hoàn thành nhiệm vụ đâu!
Nhìn Giang Nguyên lưng đeo gùi thuốc, không quay đầu đi về phía trước, Tuyên Tử Nguyệt cũng vội đi theo. Bây giờ cô nàng mới cảm thấy tiểu tử trước mặt này thật sự khiến người ta càng ngày càng nhìn không thấu.
Tuyên Tử Nguyệt Tuyên đại tiểu thư đi theo Giang Nguyên lượn tới lượn lui trong núi, nhưng ở Vân Giang cách đó hơn trăm km, một người trung niên khuôn mặt tuấn lãng lúc này đang ngồi trong một gian phòng của khách sạn lớn Hoa Thiên Vân Giang, bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động trong tay. Lúc này trong điện thoại đang truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không thể liên lạc được”.
- Rốt cuộc con bé này chạy đi đâu vậy?
Người trung niên ngẩng đầu cười khổ nhìn hai cha con ngồi ở ghế sô pha đối diện, nói:
- Nhạc Minh, cháu gọi xem thế nào?
- Chú Lãng, cháu đã gọi rất nhiều lần rồi nhưng đều không liên lạc được.
Tề Nhạc Minh vẫn mặc một bộ âu phục bất đắc dĩ nói:
- Cháu cũng hỏi bạn học của cô ấy rồi nhưng họ đều không biết cô ấy đi đâu…
- Oh?
Nghe thấy Tề Nhạc Minh nói vậy, người được gọi là chú Lãng này cau mày nói:
- Nha đầu này rốt cuộc là thế nào vậy, chẳng lẽ không sợ ta lo lắng sao? Rõ ràng đã nói trước với nó là hôm nay ta đến…
- Thôi bỏ đi, bỏ đi… Anh Lãng, chắc Tử nguyệt đi đâu đó chơi rồi… Đợi con bé về thì sẽ tự đến tìm chúng ta!
Một người trung niên gầy gầy khác rất có uy thế ngồi bên cạnh Tề Nhạc Minh lúc này cười nói.
- Uh… cũng đành vậy…
Người trung niên tên Tuyên Lãng này cũng đành cười gật đầu, sau đó nhìn người trung niên gầy gầy kia nói:
- Tề Năng, lần này Tiền gia chịu thiệt như vậy, xem ra tạm thời sẽ không có bất cứ hành động gì nữa!
- Đương nhiên.
Tiền gia lần này vốn đã vô lý, lại còn dám xuống tay với Tử Nguyệt, thật đúng là không biết sống chết… Lần này người khác cũng không còn gì để nói.
Tề Năng lúc này cũng cười nói.
Tuyên Lãng trầm giọng nói:
- Lần này mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta nên bàn bạc thì vẫn phải bàn bạc, bắt Tiền gia y phun ra vài thứ, nếu không Tử Nguyệt nhà tôi chịu thiệt à!