- Mày... mày là thằng súc sinh, bác sĩ Tiểu Giang chữa cho ba mày, mày còn cản lại... Lẽ nào hai vạn tệ này còn quan trọng hơn bệnh của ba mày?
Một bệnh nhân bên cạnh thấy vậy hai mắt bốc hỏa. Ông chưa từng thấy người con trai nào ham tiền đến không biết xấu hổ như vậy, thậm chí còn bất chấp bệnh của cha mình. Cuối cùng ông không nhịn được nữa bước ra chỉ mặt Trương Chí, mắng.
- Lão già ông... liên quan quái gì đến ông...
Trương Chí bị người này chỉ mặt mắng, không nén được xấu hổ mắng, và một cái tát đã đánh đến, dĩ nhiên cái tát này là vào mặt của ông cụ đứng ra mắng gã kia.
- Cái tên súc sinh mất tính người này...
Cuối cùng Giang Nguyên không nhịn được nữa, đạp một đạp. Lần này cú đạp trúng thẳng bụng gã, đạp cho gã đụng vào tường rồi mới lăn xuống.
Nhìn thấy Giang Nguyên đạp cho Trương Chí lăn lộn trên mặt đất, lúc này lão Trương đang ngồi trên ghế mắt đầy lệ đứng dậy vỗ tay, hét lớn:
- Đánh hay lắm...
- Tao nuôi mày lớn, không ngờ lại nuôi ra một đứa chỉ biết có tiền trong mắt như mày... sớm biết như vậy thì tao vứt mày trong hố phân cho chết đuối là được rồi...
Lão Trương mặt đầy ngân châm tức giận mắng. Những người bên cạnh nhìn thấy mà run lên.
Giang Nguyên cũng thấy khuôn mặt đầy mồ hôi, lại có cả ngân châm đang run rẩy đúng là hơi... hơi dạo người. Hắn vội vã chạy lên trước, cẩn thận trấn an:
- Ông cụ Trương đừng giận, đừng giận... Cứ ngồi xuống đã, đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe...
Đợi đến khi tim lão Trương bình ổn lại, Giang Nguyên mới cẩn thận rút ngân châm trên mặt lão Trương. Sau đó hắn cẩn thận nhìn cái miệng còn hơi méo của lão Trương, vẫy tay với Trương Nhạc, nói:
- Đem tam lăng châm đến đây!
Trương Nhạc nhìn thấy Trương Chí cả một lúc lâu vẫn chưa thể bò dậy được lập tức cảm thấy như trút được giận, tâm tình thoải mái. Anh ta vừa nghe thấy vậy, vội vã cẩn thận đưa một cây Tam lăng châm sang.
Những người bên cạnh lúc này đều cẩn thận nhìn Giang Nguyên, xem Giang Nguyên chữa khỏi cho lão Trương như thế nào.
Giang Nguyên hơi mỉm cười, trong ánh mắt chờ đợi của lão Trương, cây Tam lăng châm trong tay nhẹ nhàng đâm xuống huyệt nhân trung của lão Trương.
- Ai...
Lão Trương thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay xoa một cái, đã thấy lần này bị Giang Nguyên châm ra máu. Nhưng những người bên cạnh vừa nhìn, đã cười lớn, nói:
- Lão Trương... khỏi rồi. Giờ đã không bị méo nữa...
Trong tay thần y Tiểu Giang, cái miệng méo xệch của lão Trương chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã được chữa khỏi. Các bệnh nhân và bác sĩ đứng vây xem bên cạnh ai nấy đều vui mừng cuống quít vỗ tay.
Các bác sĩ vui mừng là vì cuối cùng phòng khám cũng thoát được một kiếp nạn, cứu vãn được danh dự. Các bệnh nhân vui mừng là vì đã có thêm một tiểu thần y. Sau này nếu lỡ như sức khỏe có vấn đề gì, họ lại có thêm một hy vọng được cứu chữa.
Nhìn thấy cha mình đang đứng ở giữa vui mừng sờ miệng, còn được những người khác bên cạnh vỗ tay, sắc mặt Trương Chí xanh mét. Gã đưa tay lau vết máu khóe miệng, oán hận nhìn Giang Nguyên một cái rồi lén lút rời đi.
Đứng ở cửa, Trương Chí quay đầu lại nhìn Giang Nguyên một cái, tàn nhẫn nói thầm:
- Ông đây sẽ không tha cho mày đâu!
Giang Nguyên đứng đó, dường như cảm nhận được ánh mắt uy hiếp kia của Trương Chí liền quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Trương Chí, nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh.
- Trương Nhạc, điều kiện chữa trị hiện tại cực tệ, lần sau gặp phải bệnh nhân như vậy nhất định phải chú ý, phải tỉ mỉ kiên nhẫn, nói rõ tất cả các khả năng cho bệnh nhân. May là lần này có Giang Nguyên nên mọi chuyện không có vấn đề gì lớn, cho nên ta cũng không xử phạt con nữa...
Hồ lão y sư trước nay luôn công bằng, hơn nữa hiện tại phòng khám cũng không thể thiếu được Trương Nhạc nên cũng chẳng xử phạt gì... Chuyện này kể ra thì cũng chỉ có thể trách Trương Nhạc không may. Gần đây thằng nhãi này xui xẻo quá, may là không liên lụy đến phòng khám. Hơn nữa, nhờ có Giang Nguyên, danh tiếng của phòng khám được vực dậy, tâm tình của Hồ lão y sư cũng tốt hơn nên không truy cứu chuyện đó nữa.
Nghe Hồ lão y sư nói vậy, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhỏm. Anh ta nhìn Giang Nguyên đang đứng cạnh, trong mắt chứa thêm vài phần cảm kích.
Phòng khám nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh, Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm cảm thấy may mắn. Tổ sư gia này cũng khá thú vị. Nếu không phải mấy ngày nay lão dạy cái trò này, thì chuyện lần này mình cũng chẳng có cách nào giải quyết.
Đêm yên tĩnh trôi qua, Giang Nguyên nằm trên giường, vết xăm chỗ vai trái thỉnh thoảng vẫn lóe lên, đôi mắt của Giang Nguyên vẫn bất giác rung động. Hắn đang bị động tiếp thu những phân tích và hấp thụ đối với năng lượng tinh thần. Từng bức ảnh kèm theo giọng nói của Tổ sư gia đang tiến vào trong đầu hắn.