Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Nửa giờ sau, Giang Nguyên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy đầu nặng như chì. Giang Nguyên cũng chẳng than thở gì, dù sao bây giờ hắn cũng đã cảm nhận được sâu sắc lợi ích của những giấc mộng mơ hồ hàng ngày rồi.

Nếu không có những mộng cảnh như có như không hàng ngày này, những chuyện như hôm qua mình không thể nào xử lý tốt được như vậy.

Đã có hiệu quả như vậy, vậy thì mày mơ màng thêm một hai năm cũng có sao đâu. Giang Nguyên sờ sờ đầu rồi vội vàng rời khỏi giường. Sau khi hắn rửa mặt liền vội vàng thay quần áo, chạy bước nhỏ về phía sân trường Đại học Đông Nguyên.

- Hộc, hộc, hộc...

Sau khi tập một đoạn Ngũ Cầm Hí, toàn thân Giang Nguyên liền toát mồ hôi. Hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, tay chân tứ chi cảm thấy vô cùng linh hoạt, tinh thần cũng tăng lên gấp bội.

“Hình như trước đây không thoải mái được như vậy...” Giang Nguyên hơi nghi hoặc lau mồ hôi trên trán, sau đó mặc T-shirt vào, chậm rãi đi trên con đường ban nãy đến đây.

Hắn vừa đi vừa nghi hoặc. Hắn luyện Ngũ Cầm Hí đã mười mấy năm rồi, tuy có tiến bộ, hơn nữa sau khi luyện xong, cảm giác toàn thân rất thoải mái, tương đối không tệ. Nhưng, hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này.

Sau khi suy nghĩ một lát Giang Nguyên vẫn chưa thể nghĩ thông suốt được, cho nên Giang Nguyên lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng về phía cổng trường.

Lúc này đã sắp bảy giờ ba mươi rồi, sinh viên trên đường cũng dần đông hơn. Giờ tắm rửa, thay quần áo, ăn bữa sang cần có chút thời gian, cho nên Giang Nguyên bước nhanh về phía phòng khám.

Có điều chưa đi đến cổng, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp dường như đang cúi đầu, lòng đầy tâm sự đi đến trước mặt mình.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó kêu lên:

- Tiểu Vũ!

Nghe thấy giọng Giang Nguyên, sau khi sửng sốt một lúc, Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Giang Nguyên, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói:

- Anh Nguyên... Sao anh lại ở đây?

- Ừ... anh vừa mới vào chạy bộ... ăn sáng chưa?

Giang Nguyên mỉm cười hỏi.

- Ăn rồi ạ!

Nhìn trán Giang Nguyên còn sót lại chút mồ hôi, Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười.

- Hình như thấy em không vui, có chuyện gì à?

Giang Nguyên nhìn thấy tâm tình Tiểu Vũ dường như không vui liền tò mò hỏi thăm.

- A... Không có việc gì không có việc gì.

Nghe Giang Nguyên hỏi vậy, Tiểu Vũ vội vàng cười lắc đầu nói:

- Có thể do tối qua em ngủ không ngon nên giờ chẳng tỉnh táo nổi!

- Ừm... nhớ là tối đừng thức khuya quá...

Giang Nguyên cười gật đầu, nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa, liền nói:

- Được rồi, anh phải về mở cửa phòng khám. Em nhớ có chuyện gì thì tới phòng khám tìm anh nhé!

- Biết rồi ạ, cảm ơn anh Nguyên, anh mau đi đi...

Tiểu Vũ cười gật đầu nói.

Giang Nguyên vẫy tay với Tiểu Vũ, sau đó đi về phía phòng khám.

Vì hiện nay rất nhiều bệnh nhân già đều biết buổi chiều Hồ lão y sư và bác sĩ Tiểu Giang thường phải đi dạy ở Đại học Đông Nguyên, cho nên hầu hết bệnh nhân già đều chọn đến khám vào buổi sáng.

- Thầy... cái này xong rồi...

Giang Nguyên đưa đơn thuốc đã kê xong đặt bên tay Hồ lão y sư, sau đó ra hiệu bảo bệnh nhân ngồi bên chỗ Hồ lão y sư, rồi mỉm cười ngắc bệnh nhân tiếp theo:

- Người kế tiếp!

- Tốt quá... cuối cùng cũng đến phiên tôi...

Một bệnh nhân vui mừng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyên,vội vàng đưa tay đặt lên gối bắt mạch, khách khí mỉm cười nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, phải làm phiền cậu rồi!

Giang Nguyên mỉm cười gật đầu nói:

- Cụ có chỗ nào không thoải mái ạ...

- A... chủ yếu là chỗ thắt lưng này đau lắm, bệnh cũ mấy năm rồi. Tôi nghe nói bác sĩ Giang châm cứu rất giỏi, muốn đến kê chút thuốc, tiện thể nhờ cậu châm cứu cho tôi xem thử!

- A... được, được...

Giang Nguyên sửng sốt, không ngờ chuyện hôm qua lại truyền đi rộng rãi như vậy. Lần này đã có người cố ý đến tìm mình châm cứu. Hắn liền cười gật đầu, nói:

- Được... để cháu xem thử đã...

Advertisement
';
Advertisement