Cây cối đều có bộ rễ cắm sâu trong lòng đất để hút dinh dưỡng, nếu muốn nhổ rễ thì cần nhiều lực hơn rất rất nhiều.  

 

Nhưng sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn đã không còn nằm trong phạm vi của con người, thêm cả việc hắn loại quyền pháp mà hắn luyện lại vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, khỏi phải nói, sức lực của hắn đã sớm bỏ xa người bình thường.  

 

"Quóc!"  

 

Hơi thở của Tề Đẳng Nhàn ghì xuống, trong bụng phát ra tiếng cóc kêu, hắn nặng nề thở mạnh ra, cỗ khí truyền ra mạnh tới nỗi có thể đẩy ngã ai đó.  

 

Mọi người xung quanh nhìn thấy cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của hắn thoáng sưng lên, như muốn nứt toạc lớp áo bên ngoài!  

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của các Hồng Y giáo chủ, cơ thể Tề Đẳng Nhàn ngửa ra sau, hai chân dậm chặt vào đất, dùng sức nhổ thân cây lên!  

 

Cây đại thụ dần bị nhổ lên, từng lớp rễ vốn ẩn giấu trong bùn đất cũng lộ ra ngoài.  

 

“Là khí thế lực bạt sơn hề(*)!” Giờ phút này trong đầu Lý Vân Uyển chỉ có một câu thơ như vậy.  

  Advertisement

(*)Câu thơ trong “离骚” (Lí Tào) của nhà thơ 贵阳 (Quý Dương) từ thời nhà Tần. Nội dung bài thơ miêu tả nỗi đau khổ và sự kiên cường của nhà thơ khi bị trục xuất đến vùng đất hoang vu. “Lực bạt sơn hề” được dùng để biểu hiện sức mạnh và ý chí của nhà thơ cũng như sự khao khát được trở về quê hương.  

 

Câu thơ này miêu tả Hạng Vũ, nhưng vào giờ phút này dùng trên người Tề Đẳng Nhàn cũng không phải nói quá.  

 

“Ầm!”  

 

Bùn đất theo lớp rễ bay lên, tán loạn khắp nơi, cả gốc đại thụ đã bị Tề Đẳng Nhàn nhổ lên.  

 

Hắn vặn thắt lưng, lắc vai, ném cây đại thụ vào tường.  

 

Sau khi chứng kiến một màn này, ngay cả Giáo Hoàng cũng phải run rẩy, ông ta thật sự không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể mạnh mẽ đến mức này, một cây đại thụ như thế, nói nhổ là nhổ…  

 

“What?!” Roben cũng kinh ngạc mà hô lên, ông ta có chút không dám tin vào mắt mình.  

 

Các Hồng Y giáo chủ đứng bên cạnh mặt mũi đờ ra, không nói nên lời.  

 

Sức mạnh lớn như vậy, thêm cả việc Giáo Hoàng đã nói trên người Tề Đẳng Nhàn có linh hồn của Tham Tôn, giờ đây hắn dựa vào thần lực mà nhổ hẳn một cây đại thụ để chứng minh, đã như thế rồi bọn họ còn lời nào để nói nữa đây?  

 

Christian cũng run rẩy: "Thần lực, thật sự là thần lực! Khí chất và sức mạnh này không phải là loại mà người bình thường có thể có được... Chẳng lẽ hắn thật sự là thánh tử mà Thánh Chủ phái tới? Là người mang theo linh hồn của Tham Tôn?”   

 

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ hai tay, chụp mảnh gỗ từ trên cây xuống, thản nhiên hỏi: "Bây giờ còn ai nghi ngờ tôi nữa không?!”  

 

Một đám Hồng Y giáo chủ lấm lét nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu, không nói gì nữa.  

 

Ngay cả Christian cũng bị thuyết phục, ông ta cúi đầu thật thấp trước mặt Giáo Hoàng: "Kính thưa bệ hạ, tôi không nên nghi ngờ lời nói tối thượng của ngài, ngài là người phát ngôn của Thánh Chủ ở phàm trần, tất cả những gì ngài làm đều là vì truyền bá phúc âm của Thánh Chủ! Tôi ở đây xin lỗi ngài, là do tôi chưa đủ thành kính..."  

 

Giáo Hoàng đưa tay sợ nhẹ lên đầu Christian: "Christian, ông không cần phải quá tự trách, dù sao thì việc ý chỉ của Thánh Chủ rơi vào một người Hoa Quốc đúng là một điều khó có thể tưởng tượng được. Ông nghi ngờ cũng là chuyện đương nhiên.”  

 

“Nhưng mà ông phải nhớ cho kỹ, thế giới này đều là do Thánh Chủ sáng tạo ra..."  

 

“Tất cả chúng sinh đều là con của Thánh Chủ!”  

 

"Lòng nhân ái của Thánh Chủ không có ranh giới lãnh thổ, không phân biệt màu da!"  

 

Mọi người lắng nghe Giáo Hoàng nói, ai nấy đều cúi đầu.  

 

Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng làm theo, hắn tán thưởng: "Giáo Hoàng bệ hạ nói rất đúng!”  

Trong lòng Giáo Hoàng vui như nở hoa, Tề Đẳng Nhàn có năng lực như vậy, việc để cho hắn tiếp nhận chức Tổng giám mục khu vực phía Nam chính là chuyện tốt, một khi hắn bày ra thần lực nhất định có thể mang đến cho Thánh giáo nhiều tín đồ hơn!  

 

 

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!” Tề Đẳng Nhàn lại thầm niệm một tiếng.  

 

 

Giáo Hoàng mỉm cười nói: "Vậy chuyện để Tề giáo chủ đảm nhiệm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam của chúng ta, còn ai có ý kiến nữa không?”  

 

 

Tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.  

 

 

Giáo Hoàng gật đầu với giám mục phụ tá, cậu ta nhanh chóng lui xuống, một lát sau cầm khay chạy về, trên khay là một bộ Hồng Y rất bắt mắt, còn có một cây quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của Thánh giáo tại khu vực phía Nam.  

 

 

Quyền trượng không dài nhưng có chất liệu khá đặc biệt, nhìn bằng mắt có thể thấy nó thuộc về một lịch sử lâu đời.  

 

 

"Ngày mốt Đại điển cậu mặc bộ Hồng Y này đi! Tôi sẽ đích thân bổ nhiệm cậu.” Giáo Hoàng nói.  

Advertisement
';
Advertisement