Giáo Hoàng chuẩn bị quần áo cho để cho Tề Đẳng Nhàn mặc vào Đại điển ngày mốt.
Nhưng cũng không trao quyền trượng cho hắn luôn mà đến ngày cử hành Đại điển mới tận tay trao cho hắn.
"Ừm, cho tôi xem trước được không? Đến lúc đó tôi sợ lạ tay, không biết phải làm thế nào!” Tề Đẳng Nhàn cười ngượng.
Giáo Hoàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể!”
Dưới những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của đám Hồng Y giáo chủ, Tề Đẳng Nhàn tiếp nhận cây quyền trượng màu đen này.
Sau khi hắn cầm quyền trượng trong tay, sắc mặt nhanh chóng trở nên hưng phấn, vung quyền trượng trong tay, hô: "Avada Kedavra!”
“...”
Các Hồng Y giáo chủ nhìn hắn với ánh mắt sửng sốt!
Lý Vân Uyển cũng há to miệng, sau đó vỗ mạnh trán mình hai cái, ôi cái người này sao lại trẻ con như vậy!
Giáo Hoàng ngẩn người, ông ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, có chút không hiểu ý hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hắn lại vung quyền trượng lên, phát âm cũng rõ hơn: "Avada kedavra!”
Hắn vung quyền trượng về phía trước, thấy không có chuyện gì thì ỉu xìu thất vọng.
Hắn không thấy luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện.
"Đây là quyền trượng của Tổng giám mục, không phải pháp trượng của ma pháp sư! Giám mục Tề đang làm gì vậy?" Christiane nhìn không nổi nữa, giận dữ quát lớn.
Cũng may đây là bí mật, nếu để hôm phát sóng toàn cầu Tề Đẳng Nhàn nhận quyền trượng từ trong tay Giáo Hoàng, sau đó nói một câu “Avada kedavra", không biết toàn bộ Thánh giáo có bị loại trừ theo hắn luông không?
Tề Đẳng Nhàn xấu hổ cười cười, nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ muốn thử chút thôi... Có vẻ như tôi là Muggle.”
“...”
Christian bị hắn chọc tức đến trợn mắt, lúc này ông ta lại quay ra tự hỏi không biết Giáo Hoàng tìm ra một cực phẩm sống như này từ đâu ra?
Giáo Hoàng cũng đen mặt, đưa tay về phía Tề Đẳng Nhàn: "Cầm lại đây!”
Tề Đẳng Nhàn trả lại quyền trượng cho Giáo Hoàng, còn không quên nói: "Hay bệ hạ cũng biểu diễn chút đi!”
Giáo Hoàng thực sự muốn lấy quyền trượng này gõ đầu hắn hai cái để xem có mấy bộ não heo ở trong đó!
“Ở Đại điển, tôi hy vọng cậu không gây ra chuyện gì, nếu không tôi không tha cho cậu đâu!” Giáo Hoàng lớn tiếng nói.
"Đương nhiên sẽ không! Tôi cũng chỉ thử kín mà thôi, nếu như thật sự học được Avada kedavra thì cũng đâu cần thiết phải biểu diễn cho dân chúng trên toàn cầu xem... Không được thể hiện ma pháp với Muggle là luật mà!” Tề Đẳng Nhàn đáp.
Lý Vân Uyển thật muốn tìm một kẽ hở mà chui vào, ở cùng một chỗ với tên này mất mặt quá đi mất!
Một đám Hồng Y giáo chủ đêuf không khỏi hoài nghi nhân sinh, vì sao loại người như này lại được Thánh Chủ chọn? Lại có thể mang theo linh hồn của Tham Tôn trên người? Tại sao hắn lại trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam được hay vậy!
Giáo Hoàng rốt cục không nhịn được nữa, trầm giọng nói: "Fuck-off!”
Tề Đẳng Nhàn cầm Hồng Y rời đi cùng Lý Vân Uyển, nếu hắn còn ở lại, chắc sẽ khiến Giáo Hoàng tức điên lên mất.
"Bệ hạ, ngài thật sự muốn cho người này đảm nhiệm chức Tổng giám mục phía Nam? Ngài không sợ... cậu ta dạy mọi người Avada Kedavra trong giáo đường sao?” Christian có hơi lo sợ bất an hỏi.
"A..." Giáo Hoàng hít một hơi khí lạnh, sau đó lắc đầu, "Chắc không có đâu, vừa rồi chỉ là đùa giỡn để gia tăng bầu không khí thôi.”
Các Hồng Y giáo chủ lại không hề cảm thấy hắn đang giỡn mà thật sự hoài nghi liệu quyền trượng có thể phóng ra chút ma lực nào hay không?
Tề Đẳng Nhàn cầm Hồng Y trong tay, cùng Lý Vân Uyển rời khỏi giáo đường.
"A, sáu tỷ mua sự cô độc, tôi còn tưởng quyền trượng này có công năng đặc biệt gì cơ, không ngờ lại là Muggle!" Tề Đẳng Nhàn thở dài.
"Anh có muốn sống như bảo vật vậy không? Trước mặt nhiều Hồng Y giáo chủ như vậy, còn có Giáo Hoàng nữa, thế công việc thì sao? "Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đấm hắn mấy cái thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!