Người đàn ông lớn tiếng thét lên, đau đớn đến mức mặt mày méo xẹo.
Đám người nhà họ Liễu đều khiếp sợ vội vàng ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Cả nhà Liễu Thiên Thiên cũng ngồi xuống, nhưng chỉ có Liễu Thiên Nghệ vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn Lâm Hữu Triết.
Cô ta không tin Lâm Hữu Triết sẽ ra tay với cô ta.
Quả nhiên Tôn Hộc không làm hại gì đến cô ta, Lâm Hữu Triết cũng không nói gì, chỉ thấp giọng an ủi Lâm Tâm Nhi.
Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên căng thẳng.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Người đi trước dẫn đường chính là Tiêu Nguyên nhà họ Tiêu.
Vừa nhìn thấy Lâm Hữu Triết, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
“Lâm Hữu Triết, anh đúng là ăn gan hùm mật gấu nên mới năm lần bảy lượt chống đối lại tôi!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu chủ Tiêu, tính tình cũng nóng nảy quá nhỉ?”
Lâm Hữu Triết cười nhạt nói.
Tiêu Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy Lâm Tâm Nhi được Lâm Hữu Triết ôm trong lòng.
Hắn nhếch môi nói: “Đây chẳng phải là đứa con hoang hèn hạ của nhà họ Tiêu ư? Sao lại ở chỗ của anh thế?”
“Ồ phải rồi, hình như bố mẹ của đứa con hoang hèn hạ này là bố mẹ nuôi của Lâm Hữu Triết anh nhỉ?”
“Vẫn phải công nhận một câu, không phải người một nhà thì không vào một cửa, cả nhà các anh đều là một lũ hèn hạ thấp kém”.
Nhìn gương mặt đắc ý của Tiêu Nguyên rõ ràng là có chống lưng nên mới ngang ngược nói thế.
Lâm Hữu Triết đảo mắt nhìn phía sau hắn thì phát hiện mấy người đằng sau hắn đều trông rất hung dữ, xăm rồng vẽ hỗ, khí thế hơn người.
Đây chẳng phải là gã đầu trọc trong đám côn đồ đó sao? Chắc hẳn tay mấy kẻ này cũng dính không ít máu, là một đám giang hồ đúng nghĩa.
“Lâm Hữu Triết, bây giờ anh qua đây quỳ xuống liếm giày cho tôi, tôi còn có thể cho anh cơ hội sống, nếu không đừng trách tôi không nương tay”.
Tiêu Nguyên lạnh lùng nói.
Từ khi bước vào phòng đến giờ Tiêu Nguyên vẫn chưa liếc mắt nhìn Liễu Thiên Thiên một lần.
Quan hệ của hai người vẫn chưa thể công khai.
Thấy Lâm Hữu Triết không nhúc nhích, Tiêu Nguyên tức giận quát tháo: “Các người lên hết đi, đánh gãy chân tên Lâm Hữu Triết này cho tôi!”
“Vâng, thưa cậu chủ Tiêu!”
Mấy tên giang hồ nhếch môi, sau đó rút dao từ sau lưng ra không do dự chạy đến chém vào người Tôn Hộc.
Bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ!
Nhưng tất nhiên chúng không biết đám vệ sĩ nhà họ Liễu đã bị Tôn Hộc giải quyết nhanh gọn thế nào.
Chỉ thấy cơ thể thấp bé của Tôn Hộc bước đến, nắm đấm nhanh như chớp khiến đám côn đồ ngã xuống đất, mã tấu trong tay cũng rơi vào tay Tôn Hộc.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mã tấu lóe lên tia sáng.
Nụ cười của Tiêu Nguyên chưa kịp biến mất thì quần áo trên người hắn đã bị chém rách hệt như một tên ăn mày.
Chuyện gì thế này?
Đám người nhà họ Liễu sửng sốt.
Họ vốn dĩ còn nghĩ Tiêu Nguyên đến thì họ sẽ được cứu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!