“Đã từng nghe nói đến Hồng Gia trong giới chưa?”
Tiêu Nguyên tự tin cười nói.
Hồng Gia là một nhân vật nổi tiếng từ xưa ở Giang Thành.
Mặc dù gã đầu trọc có đến hàng trăm đàn em, nhưng cũng chỉ được coi là một đại ca nhỏ, so với người lão làng như Hồng Gia thì chẳng là cái gì cả.
“Tôi chưa từng nghe đến tên Hồng Gia”.
Lâm Hữu Triết lắc đầu nói.
“Cái gì? Ngay cả Hồng Gia cũng không coi ra gì, Lâm Hữu Triết, anh chết chắc rồi!”
Tiêu Nguyên cười khẩy nói.
“Vậy anh gọi Hồng Gia đó đến đây đi, tôi muốn xem ông ta có thể cứu nổi anh hay không!”
Lâm Hữu Triết ném điện thoại của Tiêu Nguyên, bình tĩnh nói.
Tiêu Nguyên sững sờ, hắn không ngờ Lâm Hữu Triết lại ngạo mạn đến vậy, dám bảo hắn gọi cứu viện đến?
Lẽ nào Lâm Hữu Triết nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình Tôn Hộc là có thể giải quyết tất cả sao?
“Đây là do anh yêu cầu đấy nhé!”
Tiêu Nguyên cười nhếch mép, rồi bấm số gọi.
Đám người nhà họ Liễu thấy vậy thì nhao nhao lắc đầu.
Lâm Hữu Triết chết chắc rồi.
Bọn họ ai cũng biết danh tiếng của Hồng Gia.
Lúc trước, Hồng Gia chỉ dựa vào sức của mình, đã hợp nhất các thế lực ở phía nam thành phố Giang Thành, trở thành “Thành Nam Vương” được mọi người công nhận.
Người có thể so bì với ông ta, chỉ có thể là Lôi Gia, người được mệnh danh là “Thành Bắc Vương”.
Chỉ có điều, nghe nói Hồng Gia đã rút khỏi giang hồ, rửa tay gác kiếm nhiều năm nay.
Bây giờ xem ra, Hồng Gia vẫn chưa thực sự lui về ở ẩn, mà chỉ là những gia tộc bình thường không thể mời được ông ta mà thôi.
Chỉ có những gia tộc lớn như nhà họ Tiêu mới có thể tiếp xúc với người như Hồng Gia.
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ Lâm Hữu Triết lại dám khiêu khích Hồng Gia, thì nhất định sẽ phải chết.
“Hữu Triết, cậu mau đi đi, nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Liễu Thiên Nghệ khuyên ngăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!