Quản Tư Bác đau đớn run bần bật, trợn tròn đôi mắt hung tợn nhìn Lâm Hữu Triết: “Thằng khốn, anh đợi đấy”.
Vừa dứt lời, hắn lập tức chạy đến phòng cứu thương ở công trình.
“Hữu Triết, anh không nên làm thế!”
Sở Hạ Vũ trợn mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
Cô không ngốc, đương nhiên đã biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là làm bộ như không biết.
“Công ty vật liệu xây dựng Nặc Tín không chỉ cung cấp các nguyên vật liệu cần thiết cho công trình, mà những gia đình trong khu dân cư tồi tàn kia cũng do bọn họ phụ trách chuyện thương lượng, giúp em bớt được nhiều rắc rối lắm!”
Sở Hạ Vũ đưa Lâm Hữu Triết đi thị sát công trường, nhân tiện giải thích thêm cho anh về tình hình ở đây.
Lâm Hữu Triết cũng không thèm quan tâm đến mấy chuyện này, anh chỉ đơn giản là muốn đến bên cạnh Sở Hạ Vũ.
Nhưng bỗng nhiên, mấy người đàn ông phụ nữ trung niên ăn mặc sang quý lao ra, chặn đường Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
“Hai người mau đứng lại!”
Một người phụ nữ mập mạp cầm đầu hét lên.
Lâm Hữu Triết chắn trước mặt Sở Hạ Vũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đó.
“Các người là ai, muốn làm gì?”
“Chúng tôi muốn làm gì ư?”
Ả mập cười khẩy: “Chúng tôi là cư dân của khu dân cư tồi tàn này, cô gái này là người phụ trách mới nhậm chức của công trình nhỉ, chúng tôi đến tính sổ với cô ta, người không liên quan mau cút sang một bên!”
“Tính sổ?”
Sở Hạ Vũ hoang mang: “Chi phí đền bù cho việc phá bỏ và di dời, nhà họ Tiêu đã đưa cho các người rồi mà, còn nợ nần gì nữa sao?”
“Á à, cô cũng biết đó là tiền nhà họ Tiêu đưa cho chúng tôi, cô có phải người nhà họ Tiêu đâu, bọn họ cho tiền thì liên quan gì đến cô?”
Ả mập chống nạnh, ra vẻ nói những lời chính nghĩa: “Ban đầu chúng tôi chỉ ký hợp đồng với nhà họ Tiêu nên mới đồng ý dọn đi, nhưng giờ nhà họ Tiêu chưa được sự đồng ý của chúng tôi đã chuyển giao công trình lại cho cô, đương nhiên chúng tôi phải hỏi cho ra lẽ!”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Triết đã hiểu rõ mọi chuyện.
Anh nói: “Tôi hiểu rồi, các người muốn nhận phí đền bù lần hai à?”
“Cái gì mà phí đền bù lần hai, sao anh nói khó nghe thế!”
Ả mập trợn mắt: “Đây là nơi chúng tôi đã sinh sống hơn nửa đời người, anh có biết tình cảm chúng tôi dành cho nơi này sâu nặng bao nhiêu không, tiền nhà họ Tiêu đưa gọi là phí đền bù, bây giờ thứ mà chúng tôi muốn đòi là phí bồi thường tinh thần!”
“Ai bảo các người tùy tiện chuyển nhượng công trình mà không có sự đồng ý của chúng tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!