Hai người trong đám đó còn cầm băng rôn đã được chuẩn bị từ sớm ra, giăng ngay giữa đường.   

 

Có một số người còn chạy vào trong công trình đang thi công, vung tay múa chân ngăn cản các công nhân đang làm việc.   

 

Thậm chí còn đạp đổ một số nguyên vật liệu và đập vỡ mấy món đồ thủy tinh.   

 

 

 

Sở Hạ Vũ bị bọn họ chọc giận.  

 

Đám người này đúng là lòng tham không đáy, theo lý mà nói đã cầm tiền đền bù thì nơi này sẽ không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.  

 

Hơn nữa dù có chuyển nhượng công trình thì cũng là chuyện nhà họ Tiêu, bọn họ dựa vào đâu mà đến đây đòi bồi thường tổn thất tinh thần?  

 

“Yêu cầu của mấy người không hợp lý, tôi sẽ không đồng ý, mau bảo người của mấy người dừng tay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”, Sở Hạ Vũ nghiêm nghị khiển trách.  

 

“Gì cơ, tôi nghe thấy ở đây có người muốn báo cảnh sát?”  

 

Sở Hạ Vũ vừa nói xong, một giọng nói thô lỗ vang lên.  

 

Ngay sau đó, một gã đàn ông vạm vỡ, chột một mắt dẫn theo một đám người đi tới.  

 

Đám người trung niên nhìn thấy người tới lập tức lộ vẻ vui mừng.  

 

“Anh Bưu, người phụ nữ này không những không đưa tiền còn muốn báo cảnh sát, anh mau tới dạy dỗ cô ta đi!”  

 

Ả mập nhảy dựng lên, còn không ngừng nháy mắt đưa tình với người được gọi là anh Bưu.  

 

Anh Bưu bước đến trước mặt Sở Hạ Vũ, ánh mắt thâm sâu đánh giá cô: “Ồ, người phụ trách lần này lại là một cô gái xinh đẹp, có trò hay rồi đây!”  

 

“Ý anh là gì?”  

 

Sở Hạ Vũ trợn mắt, nói với giọng điệu không vui.  

 

Anh Bưu không trả lời, mà chỉ chép miệng: “Không tệ, không tệ, cái eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn, đều là gu của anh Bưu này, ha ha ha!”  

 

Nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ ngượng ngùng đỏ mặt.  

 

Cô cầm điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát tới đuổi đám gây rối làm ảnh hưởng đến công trình.  

 

Anh Bưu hừ một tiếng, một tên đàn em lao lên trước muốn giành lấy điện thoại của Sở Hạ Vũ.  

 

Kết quả tên đàn em đó còn chưa đụng được vào Sở Hạ Vũ đã bị đá bay ra ngoài.  

 

“Ai, là ai ra tay?”  

 

Anh Bưu kinh ngạc, lớn tiếng quát tháo.  

 

Vừa nãy bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy người ra tay, chỉ cảm thấy trước mắt vừa lóe sáng, tên đàn em đã bị bay ra ngoài.  

 

Người ra tay đương nhiên là Lâm Hữu Triết.  

 

Nhưng anh không dạy dỗ hết toàn bộ những kẻ đến gây sự này một trận.  

 

Anh muốn làm rõ rốt cuộc là ai đứng sau xúi giục đám người này làm loạn.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement