Sở Hán Lễ vội vàng bước đến đỡ.  

 

Bà cụ Sở tức giận đấm vào ngực mình nói: “Tiền kiếm được ở công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn có thể lớn hơn công viên tưởng niệm rất nhiều, dự án công trình lớn như thế sao lại rơi vào tay Sở Hạ Vũ chứ, đúng là tức chết mất!”  

 

“Bà nội, hay là chúng ta gọi cho Sở Hạ Vũ bảo cả nhà nó quay lại nhà họ Sở chúng ta, sau đó nghĩ cách giành công trình này về?”  

 

Sở Văn Xương đảo mắt đề nghị.  

 

“Làm thế có được không?”  

 

Bà cụ Sở hơi ngờ vực: “Sở Hạ Vũ không ngốc, nó đã chịu thiệt một lần rồi mà còn có thể ngoan ngoãn giao công trình lần này ra ư?”  

 

“Bà nội, chắc chắn không dễ gì thuyết phục con khốn Sở Hạ Vũ đó, nhưng hai vợ chồng chú ba vẫn luôn muốn quay về nhà họ Sở, chúng ta ra tay từ chỗ hai người họ thì dễ giải quyết hơn”, Sở Văn Xương nở nụ cười nham hiểm nói.  

 

“Vậy được, chuyện này bà giao cho cháu giải quyết, cháu làm cho tốt thì sẽ không trách tội cháu về chuyện của nhà họ Liễu lần này nữa”.  

 

Bà cụ Sở khoan dung độ lượng nói.  

 

Sở Văn Xương vui mừng lập tức chạy sang một bên gọi điện thoại.  

 

Tối muộn, Sở Hạ Vũ giám sát công trình cả ngày cuối cùng cũng có thể về nhà.  

 

Lâm Hữu Triết đưa cô về nhà, vốn dĩ định rời đi nhưng cô gọi anh lại: “Hữu Triết, vào nhà ăn bữa cơm đi, nếu hôm nay anh không có ở đó thì đám côn đồ kia không dễ gì bỏ qua, chưa kể đến mấy nhân vật tầm cỡ đứng phía sau ở Thành Bắc”.  

 

Sau đó Sở Hạ Vũ mới biết thì ra tám năm trước Lôi Lão Hổ chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ ở Thành Bắc, kiếm sống dựa vào việc lừa gạt tống tiền.  

 

Nhưng không biết có lần nào đó đắc tội với một gia tộc lớn, bị người ta đánh bị thương khắp người, nằm đợi chết trong một con hẻm không người qua lại.  

 

Vừa lúc Lâm Hữu Triết đi ngang qua, không chỉ cho ông ta một bát cơm mà còn giúp ông ta gọi xe cấp cứu, trả hộ tiền thuốc.  

 

Từ đó về sau, Lôi Lão Hổ quyết định chăm chỉ làm việc đợi đến lúc thành đạt sẽ quay về trả ơn.  

 

Nhưng không đợi đến lúc ông ta trở nên lớn mạnh thì Lâm Hữu Triết bị nhà họ Lâm hãm hại, chạy trốn khỏi Giang Thành.  

 

“Lâm Hữu Triết, sao tên sao chổi mày lại vào đây?”  

 

Tần Hương Lan đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy Lâm Hữu Triết đã lập tức tỏ ra bất mãn.  

 

“Mẹ, sao mẹ lại thế nữa rồi?”  

 

Sở Hạ Vũ giậm chân vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho bà ta.  

 

Nghe xong, Tần Hương Lan cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, nếu không nó dựa vào đâu mà có thể giải quyết rối rắc một cách ổn thỏa”.  

 

Mặc dù miệng thì nói thế, nhưng Tần Hương Lan không đuổi Lâm Hữu Triết đi nữa.  

 

Đột nhiên Sở Hán Trung mừng rỡ từ bên ngoài chạy vào: “Hương Lan, Hạ Vũ, có tin tốt!”  

 

“Tin tốt gì?”  

 

Tần Hương Lan ngờ vực hỏi.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement